TUYỆT THẾ BÁ SỦNG

Cúp điện thoại, Tuyên thiếu quăng ly rượu vang vào tường, rượu đỏ trượt dài từ trên tường xuống, nhìn mà phát sợ, trước khi hắn gặp người phụ nữ này hắn đã nghĩ phụ nữ không đáng để hắn bỏ công tốn sức, chỉ cần hắn ngoắc tay một cái thì sẽ có hàng trăm người phụ nữ cởi sạch nằm trên giường chờ hắn, nhưng chỉ có người phụ nữ gặp tối hôm trước này, khơi gợi được hứng thú của hắn.

Lúc đầu có lẽ vì dáng người tỷ lệ vàng của cô làm hắn muốn có được cô, tay Tuyên thiếu chậm rãi trượt đến cổ mình, trên đó có một vết sẹo còn ứ máu, đó là kiệt tác của Tần Hiểu Hiểu, hắn hung hăng đè lên vết sẹo đó, cơn đau kéo đến làm hắn hít thở khó khăn như máu huyết đang tuông ra hết, hưng phấn khác thường! Cuồng bị ngược là câu dùng để hình dung về hắn.

Thời gian nghỉ trưa, trong phòng trà nước truyền đến một tin tức oanh động, Thất thiếu của tập đoàn Thất Thắng nhảy lầu tự sát!

Mọi người vô cùng hứng thú thảo luận chuyện này, một thiếu gia nhà giàu tại sao đột nhiên lại tự sát, Tần Hiểu Hiểu vẫn cười tự nhiên nghe mọi người thảo luận nhưng không tham dự.

Nói cách khác, người này chết thì có liên quan gì đến cô? Cô không có hứng thú với chuyện của người khác, cô muốn nhanh chóng ký xong hợp đồng thôi.

“Tổng giám đốc, chuyện đã làm xong rồi.”

“Ừ, rất tốt, nhưng mà lần này hơi chậm, Kim Thuẫn.”

“Xin lỗi, tổng giám đốc, thuộc hạ lập tức tổ chức đại hội cổ đông của tập đoàn Thất Thắng.”

“Sau này không có tập đoàn Thất Thắng, đổi tên thành chi nhánh của tập đoàn RT.”

“Dạ, tổng giám đốc.”

Không sai, bởi vì Thất thiếu ở trên thương trường lòng lang dạ thú làm cho Nhậm Thiên Dã cảm thấy vô cùng chán ghét, mới ra tay với con tôm nhỏ không biết tự lượng sức này, cách nhanh lẹ nhất chính là——- ép chết!

Bên ngoài nhìn vào chỉ là một vụ tự sát đơn thuần, không có ai nghĩ đến là do Nhậm Thiên Dã, Kim Thuẫn ra tay anh luôn yên tâm, cho dù tổ trọng án hay cảnh sát đều không tra ra được dấu vết gì, Nhậm Thiên Dã quả quyết sát phạt, máu lạnh vô tình, ở trong quân giới thương giới và hắc đạo anh nổi danh là một người tàn nhẫn, ai gặp anh cũng đều muốn tránh, chỉ có những tên choai choai không nghe trưởng bối khuyên dạy mới tự đi tìm chết đụng vào anh, Thất thiếu là minh chứng tốt nhất.

Trong đại hội cổ đông, khi Nhậm tổng xuất hiện mọi người đều hoảng sợ muốn chạy trốn, cơ thể cao lớn hoàn mỹ của Nhậm Thiên Dã được bao bọc bởi bộ tây trang được cắt may thủ công thẳng thớm, bên ngoài mặc một cái áo khoác xám đen dài, càng làm tăng thêm khí phách vương giả của anh.

Cởi áo khoác ra, anh ngồi lên vị trí dành riêng cho Chủ tịch, cuộc họp vì áp suất từ trên người anh mà được rút ngắn nữa tiếng.

……. Truyện được edit ở Diệp Gia Quán và được chỉa sẻ ở diễn đàn, mọi web khác đều là copy không xin phép!

Tần Hiểu Hiểu quấn khăn choàng cổ đi tới khu buôn bán, lên tới lầu sáu, đi vào một cửa hàng ‘dụng cụ đan dệt’

“Hiểu Hiểu, em đến rồi!”

Một người phụ nữ đang đưa lưng về phía Tần Hiểu Hiểu xoay người lại, khi nhìn thấy Tần Hiểu Hiểu thì lập tức nở nụ cười, má lúm đồng tiền lộ ra.

“Chị Mân Mân, chị lại nhập hàng mới hả?”

Tần Hiểu Hiểu đi theo sau lưng nhìn Mân Mân, mắt đánh giá xung quanh cửa hàng, cửa hàng này chia thành hai bộ phận, phía trước bán áo lông thành phẩm, phía sau là các loại chỉ và dụng cụ đan len, nhiều màu đến nỗi làm cho người ta hoa mắt.

“Cô hai của tôi ơi, hàng chỗ chị có cái nào không bị em chọn một lần, sao có thể có hàng em không biết chứ, à, hôm nay có một lô hàng mới——– em chờ, chị đi lấy ra cho em.

Tần Hiểu Hiểu mỉm cười nhìn bóng lưng của Mân Mân, vui vẻ nói: “Được, em chờ, chị từ từ tìm, đừng vội!”

Năm nay Tần Hiểu Hiểu 22 tuổi, lại không có cùng sở thích với những cô gái khác, cô thích———– đan khăn choàng cổ, khi đan xong một cái khăn choàng cổ thì cô lại cảm thấy mình có thành tựu, mỗi cái khăn choàng cổ còn nói lên cảm ngộ về cuộc sống của cô, trong nhà cô có không dưới 100 cái khăn choàng cổ khác nhau, chiếm hết một tủ quần áo, Tần Hiểu Hiểu vuốt khăn choàng cổ đầy một tủ quần áo, bất giác cười, nhẹ nhàng khép tủ lại, cúi đầu nhìn chỉ đan vừa mới mua trong tay, Tần Hiểu Hiểu xuất thần, khi cô lấy cuộn chỉ này đã bị chị Mân Mân cười trêu chọc nói ‘Hiểu Hiểu nhà chúng ta có bạn trai rồi đúng không? Lúc trước em chọn màu không tao nhã như vậy.’

Đúng là Tần Hiểu Hiểu thích màu mát mẻ, rất thích màu kẹo, còn có màu đỏ rực diêm dúa, nhưng lần này lại mua màu xám tro, vừa nhìn vào đã biết là màu dành cho đàn ông, Tần Hiểu Hiểu cũng không biết tại sao mình lại mua màu này, nhưng đã mua về rồi, thì phải đan, có lẽ một ngày nào đó có thể dùng đến, nhưng Tần Hiểu Hiểu không ngờ lại dùng trong tình huống đó, dĩ nhiên, những thứ này đều là nói sau.

————-

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi