TUYỆT THẾ BÁ SỦNG

Cúp điện thoại, mặt Tiểu Ưu tái nhợt, nhân viên trong tiệm nói có người ăn phải gián, sau đó bọn họ lập tức gọi điện cho cục vệ sinh thực phẩm, cục vệ sinh thực phẩm đang điều tra chuyện này, cho nên nhân viên mới gọi điện thoại báo với Tiểu Ưu.

Thấy sắc mặt Tiểu Ưu không tốt, Tu Mục dò xét nói: “Có chuyện gì sao?”

“Có khách ăn phải gián trong bánh ngọt!”

“Nhưng căn bản là không thể nào có đúng không, Tiểu Ưu?”

“Ừ.”

“Xem ra chuyện này không đơn giản như bề ngoài, chúng ta lập tức đến đó, em đừng vội, tất cả đã có anh.”

“Tu Mục, cám ơn.”

“Tiểu Ưu, đừng khách sáo với anh nữa được không?”

Xe nhanh chóng lái đến phố thương mại, Tu Mục tìm chỗ đậu xe, hai người nhanh chóng xuống xe chạy tới tiệm đồ ngọt, đẩy cửa ra thì thấy trong tiệm đã có rất nhiều người vây xem, còn có nhân viên bên cục vệ sinh thực phẩm, mà người bảo ăn phải gián trong bánh đang ngồi gần cửa sổ nhàn nhả bắt chéo hai chân, căn bản không có một chút nào gọi là không khỏe, nếu không phải nhân viên của tiệm đã nói, thì Tiểu Ưu cũng hoài nghi người trước mặt này rốt cuộc có ăn phải gián hay không.

“Cô ơi, có phải cô là người nói mình ăn phải gián trong báng hay không?” Mặt Tiểu Ưu vẫn còn đỏ ửng vì vừa chạy tới đây, nhưng trong mắt đều là sáng tỏ.

“Cô là ai?” Cô gái tóc ngắn đổi chân đang bắt chéo, bộ dáng lưu manh của vợ bé.

“Tôi là chủ của tiệm này———.”

Tiểu Ưu chưa kịp nói xong, cô gái tóc ngắn đột nhiên ôm bụng gào thét: “Ui da——-! Tôi đau bụng muốn chết rồi!”

Cô ta la hét như vậy, người vây xem lập tức xì xào, thậm chí còn chỉ chõ, Tiểu Ưu không ngờ cô ta vừa rồi còn mặt đầy lưu manh mà giờ lại hành động như vậy, cô ta hét như vậy, chỉ sợ dù tiệm không có gì cũng bị cô ta làm thành có, nếu cứ tiếp tục như vậy thì danh dự của tiệm đồ ngọt sẽ bị tổn thương nghiêm trọng, thậm chí là đóng cửa, phải làm sao đây, Tiểu Ưu tính toán trong lòng, cô cảm thấy cô ta cố ý, nhưng cô không có chứng cớ.

“Cô ơi, nếu bụng cô đau như vậy, thì để tôi khám cho cô nhé?” Tu Mục đi lên che trước mặt Tiểu Ưu, lạnh lùng nhìn cô gái đang giả vờ kia.

“Anh——-?” Cô gái tóc ngắn còn đang ôm bụng, nhưng khi nhìn thấy Tu Mục thì lập tức si mê, giọng điệu cũng yếu xuống: “Anh muốn làm kiểm tra cho tôi sao?”

Tu Mục lạnh lùng nhìn cô ta: “Tôi là bác sĩ của bệnh viện tư nhân cao cấp nhất thành phố này, nói vậy cô có hiểu chưa?”

Cô gái tóc ngắn cứng họng, sao lại trùng hợp như vậy, trong tiệm này còn có một bác sĩ? Cô ta đau bụng đều là giả bộ, nếu để cho người đàn ông này kiểm tra ra thì cô ta sẽ bị phỉ nhổ, chỗ tốt không lấy được, mà còn dính phải rắc rối! Không được, nghĩ tới đây cô ta đảo mắt, thấp giọng nói: “Bác sĩ ơi, thật ra bụng tôi cũng không quá đau.” Cô ta vừa nói vừa quan sát Tu Mục, hy vọng hắn có thể không tiếp tục dây dưa, nhưng Tu Mục lại bắt lấy cổ tay cô ta, kéo cô ta lên.

“Anh muốn làm gì?!’ Cô gái tóc ngắn lập tức phòng bị nhìn Tu Mục, dùng sức giãy giụa uốn éo.

Tu Mục mặc kệ, đề cánh ta cô ta lại: “Chỉ kiểm tra thôi, cô khẩn trương cái gì?”

“Ôi, tôi đã nói tôi hết đau bụng rồi, không nghe hả? Sao anh không chịu nghe vậy!”

“Nếu cô xảy ra chuyện trong tiệm của chúng tôi, tôi phải kiểm tra cho cô rõ ràng!”

“A———“

Tu Mục thừa dịp cô ta ngẩng đầu, diệp gia quán, đặt tay lên mạch cô ta, cô ta lập tức chột dạ: “Hửm? Kỳ lạ, hình như bụng tôi không đau nữa.” Nói xong cô ta đứng lên đi vòng vòng: “Ôi, mọi người nhìn đi, nhìn đi, thật, thật sự không đau!”

Người vây xem lập tức khinh bỉ, ai cũng nhìn ra hồi nãy cô ta giả bộ, bây giờ bị người ta phát hiện thì lập tức làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, hạng người lừa gạt này đúng là ghê tởm.

“Không đau? Tôi thấy cô căn bản là giả vờ!” Tu Mục thừa thắng xông lên: “Nói, ai phái cô tới?”

Tiểu Ưu kinh ngạc nhìn Tu Mục, cô không nghĩ tới chuyện người này do người khác phái tới, cô cảm thấy hơi bất an, kẻ địch trong tối cô ở ngoài sáng, tình thế rõ ràng là bất lợi cho cô.

“Anh nói gì tôi không hiểu!” Cô gái tóc ngắn hét lớn, ánh mắt người đàn ông này quá sắc bén, nếu tiếp tục như vậy thì cô ta xong rồi.

Lúc này, nhân viên cục vệ sinh thực phẩm đi ra: “Ai là chủ tiệm này?”

“À, là tôi.” Tiểu Ưu xoay người đi tới, trong mắt đều là thản nhiên.

“Chúng tôi đã kiểm tra, vệ sinh ở đây rất đúng quy cách, thực phẩm được làm ra bằng những thao tác an toàn, không có bất kỳ chỗ này không hợp vệ sinh.”

Tiểu Ưu nghe nhân viên kiểm tra nói vậy thì tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống, may là lấy lại được trong sạch, nếu không cô thật sự không biết phải làm sao.

“Cám ơn, cám ơn các anh, cực khổ rồi.”

“Đừng khách sáo, mọi người có thể tiếp tục buôn bán rồi, nhưng người phụ nữ này chúng tôi phải đưa về cục thẩm vấn.”

“Giao cho tôi đi.” Tu Mục xoay người nói với nhân viên cục vệ sinh thực phẩm.

Người dẫn đầu nhìn thấy Tu Mục, thái độ lập tức cung kính, nói: “Vậy người này giao cho Mục thiếu.”

“Ừ.”

Nói xong, người của cục vệ sinh thực phẩm lập tức rời khỏi, tiệm lại buôn bán bình thường, cô gái tóc ngắn bị Tu Mục mang đi: “Tiểu Ưu, em ở lại tiệm quan sát, anh đi một chút rồi sẽ trở lại.”

“Anh đi đâu?”

“Giúp em bắt kẻ chủ mưu.”

Tu Mục vừa đi, một đôi mắt ác độc ngoài cửa sổ nhìn thẳng vào Tiểu Ưu, lần này coi như mày gặp may, lần sau mày sẽ không may mắn như vậy. (con quỷ Ly Hoa chớ kh ai hết)

Tu Mục lái xe ra khoảng đất trong ngoài ngoại ô, xuống xe hắn ném cô gái tóc ngắn xuống đất: “Nói, rốt cuộc ai phái cô tới?”

“Không ai hết.”

“Không chịu nói? Ha ha, chỗ này hoang vắng không người, dù cô có chết cũng không ai biết, cô nói đúng không? Cô đừng quên, tôi là bác sĩ, có thể cứu người cũng có thể giết người! Không tin, cô có thể thử.”

“Tôi, tôi nói——–.”

“Là ai?”

“Có một cô gái bịt khẩu trang tìm tôi, kêu tôi đến đó diễn, sau đó sẽ cho tôi một số tiền lớn.”

“Cô gái đó đó tên gì?”

“Chuyện này, tôi không biết.”

“Cô ta có hình dáng thế nào chắc cô biết?”

“Cô ta bịt khẩu trang đeo kính mác, tôi không nhìn được mặt mũi của cô ta, nhưng nghe giọng nói thì chắc là một cô gái trẻ.” Cô gái trẻ? Tu Mục lặp đi lặp lại mấy từ mấu chốt này, liếc mắt nhìn cô gái tóc ngắn dưới đất, lạnh nhạt nói: “Được, cô có thể đi rồi.”

Cùng lúc đó, Lãnh phu nhân phái người tới tiệm đồ ngọt tìm Tiểu Ưu, giống như mấy lần trước, Tiểu Ưu bị đưa tới trước mặt Lãnh phu nhân, nhưng lần này trong lòng Tiểu Ưu rất nghi ngờ, nhiệm vị đã không còn, Thần cũng bị sắp xếp cưới thiên kim tiểu thư của nhà họ Kim, vậy tại sao bà ta lại gọi mình tới?

“Được rồi, tôi nói thẳng với cô, cô phải lập tức rời khỏi thành phố này, ra nước ngoài, đi khỏi đây, càng xa càng tốt.”

“Tại sao?”

“Tại sao? Cô nên rõ ràng hơn tôi.”

“Tôi và Thần yêu nhau thật lòng, tại sao bà lại chia rẽ chúng tôi?”

“Yêu nhau thật lòng? Tiểu Ưu, diệp gia quán, cô đang đùa gì với tôi vậy?!”

“Tôi nói thật! Cầu xin bà, Lãnh phu nhân.”

“Được, cô có thể ở lại bên cạnh nó.”

“Thật sao?! Lãnh phu nhân?” (tin người vãi ra)

“Có điều, người nhà cô, đều phải chết!”

“Cái, cái gì?!” Tiểu Ưu khiếp sợ nhìn người phụ nữ lớn tuổi cao quý trước mặt, rốt cuộc bà ta độc ác thế nào mới có thể nói ra những lời này, nhưng nếu bà ta đã nói vậy, thì chắc chắn không phải nói tùy tiện, Tiểu Ưu vẫn hiểu Lãnh phu nhân này.

“Cho cô xem một thứ.” Lãnh phu nhân vứt một cái đồng hồ đeo tay xuống trước mặt Tiểu Ưu, sắc mặt cô đột nhiên táo nhợt, cái đồng hồ này là quà sinh nhật cô mua cho ba, trước giờ ba vẫn luôn đeo, lúc này lại xuất hiện ở đây, vậy có phải nói là cha bị bị bà ta——! “Bà làm gì cha tôi?” Tiểu Ưu nắm chặt đồng hồ đeo tay, khẩn trương bật dậy từ ghế salon.

“Nếu cô thông minh, thì nên biết phải làm thế nào.”

“Được, tôi lập tức rời khỏi thành phố, Lãnh phu nhân cũng nên bỏ qua cho người nhà của tôi!”

“Phải xem thành ý của cô đã.”

“Bà yên tâm, tôi biết mình nên làm thế nào.”

Cùng lúc đó, trong phòng bệnh, hôm nay Lãnh Diệc Thần luôn cảm thấy bất an, anh phiền não nắm tóc, dùng sức gạt chăn lên đỉnh đầu, chuyện gì sắp xảy ra đây……….

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi