TUYỆT THẾ BÁ SỦNG

Lúc này, trở lại biệt thự của Nhậm Thiên Dã lần nữa, Tần Hiểu Hiểu có cảm giác như được về nhà, nhà là nơi không có trong từ điển của cô, mà hôm nay cô có thể có ‘nhà’ là nhờ người đàn ông này.

Bửa tối của hai người cực kỳ phong phú, có thịt bò, cua lớn, tôm hùm, quan trọng nhất là có thịt bò Tần Hiểu Hiểu ăn một lần rồi nhớ mãi, lần này anh không lo lắng sau khi ăn cô sẽ có phản ứng gì nữa, mà dung túng để cô ăn hơn nữa mâm, còn lại tất nhiên là chui vào bụng anh.

Có câu, no bụng thì nghĩ đến chuyện đen tối, tay nhỏ bé của Tần Hiểu Hiểu đã di chuyển xuống hông của anh, sau đó có khuynh hướng đi xuống.

“Ngoan, đừng quậy!”

Nhậm Thiên Dã kịp thời đè bàn tay nhỏ bé kia lại, một tay che chở vuốt ve.

“Muốn em giúp anh rửa chén không?”

Tần Hiểu Hiểu nghiêng người, giống như gấu không đuôi dán chặt sau lưng anh.

Anh mỉm cười cưng chìu, sau đó nhẹ hôn lên trán cô: “Bảo bối của anh không cần làm gì hết, em chỉ cần làm một chuyện là được.”

“Chuyện gì?”

Tần Hiểu Hiểu nghiêm túc nhìn anh.

Anh ghé sát tai cô, thấp giọng nói: “Làm ấm giường cho anh.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Hiểu Hiểu bạo nổ, cô dùng sức nhéo ngực anh một cái, sau đó chạy như gió.

Người đàn ông sau lưng cười toét miệng nhìn bóng lưng cô chạy đi, cho đến khi không nhìn thấy, anh mới dùng sức lau bàn.

Trong phòng, Tần Hiểu Hiểu nhớ lại chuyện lúc chiều, cô biết A Duy luôn muốn tìm tới nhưng không ngờ lại nhanh như vậy, người đàn ông đó nếu không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, lần này đã để anh ta chạy thoát, lần sau sẽ càng khó đối phó.

“Nghĩ gì vậy, sau lại thất thần?”

Nhậm Thiên Dã ôm Tần Hiểu Hiểu từ phía sau, môi mỏng dán lên tai cô hà hơi, bàn tay to không đứng đắn vuốt ve cơ thể cô: “Tiểu bảo bối, anh muốn chiên cơm với em.”

Tần Hiểu Hiểu bị anh tỏ tình trực tiếp cảm thấy hơi choáng váng, cô hôn lông mi, mắt, sống mũi cho đến đôi môi ấm áp của anh.

Nhậm Thiên Dã xoay người, hơi nóng phun ra làm hai người run rẩy, dục vọng bùng nổ, anh ôm cô lên giường, nhanh chóng cởi hết quần áo của nhau, ở đây đẹp nhất là ban đêm, bọn họ quấn quít dây dưa tới nữa đêm, cho đến khi trời hơi sáng họ mới ôm nhau ngủ.

Buổi sáng thức dậy Nhậm Thiên Dã nhìn người phụ nữ ngủ say bên cạnh mình, anh cong môi, tay đặt trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, chậm rãi chuyển đến lưng, cảm xúc như chạm vào tơ lụa thượng hạng, làm người ta quyến luyến, trên người cô đầy dấu hôn chứng tỏ tối qua có bao nhiêu kịch liệt, nhẹ gạt tóc cô sang một bên, trong lòng là cưng chìu vô hạn.

“Ưm…”

Cô bị anh đánh thức, khẽ liếm đôi môi khô, lại không biết động tác này của cô có bao nhiêu mê người.

Anh trầm thấp nói: “Bảo bối, em đang quyến rũ anh sao?”

Mới vừa tỉnh ngủ Tần Hiểu Hiểu chớp chớp mắt: “Hả?”

Cô chưa kịp hoàn hồn lại, môi anh đã dính vào môi cô, nụ hôn nóng bỏng làm cho cô quên cả hô hâp, cho đến khi cô không thở được anh mới bỏ qua cho cô.

“Bảo bối, của em thật ngọt!”

“Dã…”

Cô thẹn thùng cắn cổ anh, cuối cùng lại làm thêm chập nữa.

Nhậm Thiên Dã không biết, thì ra nhiệt tình của bảo bối của anh có thể hòa tan anh, anh vô cùng thích sự ngạc nhiên này, như vậy nếu anh cho cô một ngạc nhiên không biết cô có hài lòng không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi