TUYỆT THẾ BÁ SỦNG

“Sao hả? Cậu thật sự cảm thấy hứng thú với cô ấy à?”

Nhậm Thiên Dã không mở miệng, chỉ lạnh lùng liếc xéo hắn một cái, cầm ly rượu lên uống.

Ông chủ tươi cười đầy mặt nhìn Nhậm Thiên Dã im lặng phía đối diện. Hắn nhìn xuyên qua cửa sổ sát đất tầng hai, nhìn cô gái đang đứng giữa sàn nhảy: “Cô ấy là Hồng Mân Côi, là vũ cơ nhảy đẹp nhất ở chỗ chúng tôi. Đừng thấy cô ấy trên sân khấu nhiệt tình như lửa, thật ra tính tình của cô ấy rất lạnh lùng. Không có ai ở chỗ chúng tôi có thể nói chuyện nhiều với cô ấy, chỉ biết rằng cô ấy là sinh viên đại học, chắc là tới đây để làm thêm.”

“Hồng Mân Côi?” Nhậm Thiên Dã nghe ông chủ nói xong, từ từ lặp lại mấy chữ này. Không phải anh có hứng thú với cô gái đó, chẳng qua là cảm thấy cô ấy rất giống Hiểu bảo bối thôi. Anh chỉ muốn kéo cô gái đó đến trước mặt để nhìn thử, không hơn, về phần thân phận của cô, anh một chút cũng không muốn biết.

Trên sàn nhảy, cô gái nhảy xong thì lập tưc đi xuống. Những vị khách phía dưới nhiệt tình giữ lại. Cô gái không ngừng bước đi tới phòng thay quần áo. Tình cảnh này mỗi ngày cô đều thấy, đã bình thường giống như ăn cơm bửa. Cô gái vừa muốn tháo mặt nạ xuống, chợt, tiếng gõ cửa vang lên, bên ngoài truyền đến giọng nói của phục vụ: “Hồng Mân Côi, ông chủ kêu cô lên phòng bao ở lầu hai.”

Cô gái xoay lông mày, không nói gì, một lúc sau chỉ ‘ừ’ một tiếng. Cô nghe thấy tiếng bước chân xa dần, mở cửa đi về hướng cửa sau…

“Cậu đã dặn cô ấy lên phòng bao ở lầu hai rồi?” Ông chủ sốt ruột hỏi phục vụ, đã qua nửa tiếng đồng hồ, tại sao ngay cả cái bóng dáng cũng không thấy. Hắn nhìn thấy sắc mặt của Nhậm Thiên Dã đã hơi khó coi, nên trong lòng cũng bắt đầu vang lên tiếng trống.

Mặc dù hắn và Nhậm Thiên Dã mang tiếng là bạn bè nhưng hắn thật sự làm sao có thể xứng làm bạn bè của Nhậm Thiên Dã chứ? Người ta là ông chủ lớn, tài sản bạc tỷ, xưng hô như vậy cũng chỉ là cho hắn một chút mặt mũi thôi.

Phục vụ nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của ông chủ, trong lòng hoảng sợ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Vội vã giải thích: “Dạ, tôi đã thông báo cho cô ấy.”

“Vậy cô ấy có nghe thấy không?!” Vẻ mặt ông chủ càng trở nên u ám.

“Nghe thấy, nghe thấy, lát sau cô ấy còn ‘ừ’ một tiếng.”

“Chỉ ‘ừ’ một tiếng?”

“Dạ, đúng vậy.”

“Cô ấy như vậy là đồng ý cái gì! Rõ ràng là tại anh quá qua loa! Đáng lẽ ra anh phải tự mình dẫn cô ấy lên đây gặp Nhậm tổng chứ.”

“Ông chủ, tôi, tôi…”

“Tôi cục shit, anh bị đuổi việc, ngày mai không cần đến nữa!”

Nhậm Thiên Dã cụp mí mắt xuống, tiếp tục uống rượu, uống xong lại có người rót tiếp cho anh. Anh nghe hai người nói chuyện xong, đứng lên liếc mắt nhìn ông chủ: “Tôi còn có việc, xin lỗi không ngồi tiếp với anh được.” Rồi không quay đầu lại mà sải bước đi ra ngoài cửa.

Ông chủ ngồi bật dậy, ngơ ngác nhìn bóng lưng đã đi xa. Ông trời ơi, không phải mình đã đắc tội với anh ta chứ? Hắn muốn đuổi theo, lại bị Kim Thuẫn ngăn lại: “Ông chủ, xin dừng bước.” Kim Thuẫn lạnh lùng nói.

“Kim Thuẫn, lái xe về khách sạn đi.”

“Dạ, tổng giám đốc.”

Nhậm Thiên Dã không biết có phải là do mình uống rượu hay không, nhưng đêm nay khi nghe được tin cô gái kia đã đi mất, trong lòng chợt dâng lên cảm giác mất mát không rõ. Chỉ là một cô gái không biết mặt mũi, tại sao anh lại có cảm giác này? Anh buồn bực cào tóc, ngửa người ra sau nằm trên ghế xe. Ngay khi anh nhắm mắt lại, một cô gái đi đã điq ua, chiếc xe cứ như vậy lướt qua cô, dần dần bỏ xa.

Lúc Lạc Nhi đi về nhà trọ ở gần trường học đã là rạng sáng. Cô kéo cơ thể mệt mỏi đi tắm rửa, nhắm mắt, nghĩ tới chuyện sau này.

Đột nhiên cô nghe thấy tiếng vặn cửa. Cô khóa vòi nước, quấn khăn tắm đi ra, đứng ở đằng sau cửa, khi cánh cửa bị mở ra, cô giơ cây kim nhỏ màu bạc lóe sáng lóng lánh lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi