TUYỆT THẾ VŨ THẦN

Lần đầu tiên Vạn Thú môn đuổi đánh Lâm Phong hắn tới đây, Thiên Nhất học viện không để ý thì thôi. Nhưng mà không ngờ Vạn Thú môn lại lần nữa mang một đám người tiến vào Thiên Nhất học viện, đây không phải là đánh vào mặt Thiên Nhất học viện à.

Hành vi của Vạn Thú môn là bắt nạt Thiên Nhất học viện không dám động đến Vạn Thú môn hắn.

Nhưng Lâm Phong biết rõ ràng người sau lưng Thiên Nhất học viện là ai. Hắn cũng biết, trong Thiên Nhất học viện có một cường giả Huyền Vũ cảnh cao cấp, Yên Vũ Bình Sinh.

Huống chi, Lâm Phong và Yên Vũ Bình Sinh quan hệ không tệ, gọi Yên Vũ Bình Sinh một tiếng thầy, hai vị đệ tử là Vấn Ngạo Tuyết và Đoàn Hân Diệp có mối quan hệ không tầm thường với mình. Trong tình huống này, Lâm Phong lại nghe tin Vạn Thú môn lại đánh tới lần nữa, liền dám đoán chắc, Yên Vũ Bình Sinh chắc chắn ra tay.

Sự thật cũng đúng như dự đoán của Lâm Phong, nghe tiếng đàn quen thuộc, Lâm Phong biết Yên Vũ Bình Sinh đến.

- Dừng tay!

Đằng Vu Sơn đột nhiên quát, lập tức mọi người ngừng lại, có vài phần nghi hoặc.

Dừng tay? Vì sao Đằng Vu Sơn nghe tiếng đàn này lại lập tức hô dừng tay, còn nữa, người đánh đàn này là ai.

Ánh mắt mọi người đều nhìn qua hướng phát ra tiếng đàn. Ở nơi đó, một bóng dáng xuất trần, ngồi ngay ngắn trên không trung, phiêu đãng mà đến. Cả người người này dường như mang theo hơi thở không thuộc về trần thế, hắn khiến cho mọi người cảm giác tất cả đều là yên ả, an bình.

- Giáo viên!

Rất nhiều người nhìn thấy Yên Vũ Bình Sinh lập tức nhận ra. Khi nhìn thấy Yên Vũ Bình Sinh ngồi trên không, nước cuộn trào chân nguyên hóa thành đệm cói, đôi mắt mọi người Thiên Nhất học viện đều sững sờ.

- Thầy làm sao lại lợi hại như vậy!

Rất nhiều người khiếp sợ trong lòng, Yên Vũ Bình Sinh vẫn đem cho người ta cảm giác mộc mạc, thản nhiên, chân chính là người yêu cầm, nhưng mà rất ít người trong bọn họ biết thực lực khủng bố của Yên Vũ Bình Sinh.

Đằng Vu Sơn nhìn người đang thản nhiên bay tới, thì chau mày, xoay người hướng Yên Vũ Bình Sinh nói:

- Yên Vũ tiền bối, đây là ân oán giữa Lâm Phong và Vạn Thú môn ta, mong Yên Vũ tiền bối chớ nhúng tay vào việc này.

- Yên Vũ tiền bối.

Trong lòng đám người run lên, phó môn chủ Vạn Thú môn Đằng Vu Sơn gọi Yên Vũ Bình Sinh là tiền bối, điều này khiến đám người cảm giác yết hầu khô rát, im lặng một hồi.

Người của Vạn Thú môn cũng có nhiều người không biết Yên Vũ Bình Sinh là người phương nào, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi, Đằng Vu Sơn vậy mà thản nhiên gọi nam tử trước mắt một tiếng tiền bối.

Lúc này chỉ thấy ánh mắt Yên Vũ Bình Sinh thản nhiên nhìn lướt qua Đằng Vu Sơn, dây đàn trong tay dao động như trước, âm luật dần dần biến ảo, trong an tĩnh mơ hồ có vài phần phẫn nộ, sát phạt. Điều này làm cho Đằng Vu Sơn nhíu chặt mày.

- Chuyện của ngươi và Lâm Phong? Đằng Vu Sơn ngươi nên biết thân phận của ta chứ.

Yên Vũ Bình Sinh lạnh nhạt nói, trong giọng nói bình tĩnh lại có vài phần chất vấn.

- Biết, viện trưởng Thiên Nhất học viện!

Đằng Vu Sơn đáp lại, khiến con ngươi đám người hoảng sợ.

Viện trưởng? Hóa ra viện trưởng Thiên Nhất học viện chính là Yên Vũ Bình Sinh, chuyện này đối với đám người là rất chấn kinh rồi, không ai từng nghĩ đến.

Ngay cả ánh mắt Lâm Phong cũng là ngạc nhiên, viện trưởng Thiên Nhất học viện là Yên Vũ Bình Sinh? Như vậy nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai đang học trong Thiên Nhất học viện đóng vai gì?

- Nếu ngươi biết ta là viện trưởng Thiên Nhất học viện, vậy ta hỏi ngươi, Vạn Thú môn các ngươi hai lần đến Thiên Nhất học viện của ta giết người, có từng hỏi qua ý kiến của ta?

Tiếng đàn dần dần trở nên lạnh, âm thanh Yên Vũ Bình Sinh cũng mang theo vài phần lạnh lùng, khiến Đằng Vu Sơn càng nhíu mày chặt hơn rồi.

- Yên Vũ tiền bối, Lâm Phong giết người Vạn Thú môn ta, Môn chủ hạ lệnh, phải truy sát Lâm Phong.

Đằng Vu Yêu híp mắt, nói.

- Được lắm.

Yên Vũ Bình Sinh phun ra hai từ, âm thanh lạnh lùng.

- Vạn Thú môn không coi ai ra gì, ta không hỏi tội Đằng Vu Yêu liền thôi, Đằng Vu Sơn ngươi giỏi lắm, dám lấy Đằng Vu Yêu ra uy hiếp ta. Trở về nói Đằng Vu Yêu, để hắn đích thân đến.

Giọng Yên Vũ Bình Sinh mang theo ý không cho phép chất vấn, lúc này ông ở trong sự yên lặng mang theo vài phần sát phạt.

Đằng Vu Sơn đã im lặng, ánh mắt nhìn chằm chằm Yên Vũ Bình Sinh không nói được một lời.

Suy nghĩ một lát, Đằng Vu Sơn mới lên tiếng;

- Một khi đã như vậy, hiện tại ta đây liền dẫn người rời khỏi, bẩm báo Môn chủ.

Dứt lời, Đằng Vu Sơn chậm rãi xoay người muốn dẫn người rời đi.

Nếu Yên Vũ Bình Sinh muốn ngăn bọn họ giết Lâm Phong thì bọn họ cũng không giết được, không bằng rút lui.

- Đợi một chút.

Âm thanh thản nhiên truyền đến, khiến ánh mắt Đằng Vu Sơn kinh hãi, khom lưng nói:

- Yên Vũ tiền bối còn có gì căn dặn?

- Nói tới thì tới, muốn đi thì đi, các ngươi cho Thiên Nhất học viện ta là địa phương nào!

Dứt lời, Yên Vũ Bình Sinh gảy dây đàn, từng tia khí tức áp lực tỏa ra trên không, âm thanh sát phạt như thủy triều không ngừng tuôn ra, giờ phút này trong không gian chỉ có âm thanh giết chóc.

- Đi mau!

Sắc mặt Đằng Vu Sơn khẽ biến, bước chân vượt lên, thân thể hắn trong nháy mắt bắn tới phía trước.

Nhìn động tác của hắn, tất cả cường giả Vạn Thú môn đều theo sát Đằng Vu Sơn nhảy đi.

Chíu…iu....u!, Chíu...iu...u!

Tiếng đàn sát phạt lượn lờ trong không trung, chỉ thấy từng mũi nhọn chân nguyên vô hình từ cầm tuôn ra, hóa thành sợi đàn khắp bầu trời, vô số sợi tơ như những thanh kiếm sắc.

- A...

Từng tiếng kêu thảm thiết, rất nhiều người sau lưng bị Cầm Vũ Ti Tuyến đâm trúng, cả người đau xót kịch liệt, về phần một ít yêu thú là trực tiếp bị sợi tơ đâm đến chi chít, phát ra tiếng gào rú thống khổ.

- Thực lực thật đáng sợ.

Ánh mắt mọi người nhìn Cầm Vũ như thanh kiếm sắc bén trong không trung, hoa mắt, thực lực Yên Vũ Bình Sinh thật mạnh.

- Lần sau còn đến thì không chỉ đơn giản là giết mấy con yêu thú như vậy đâu.

Âm thanh Yên Vũ Bình Sinh truyền rất xa, ngay sau đó, mọi người nhìn thấy bầy yêu thú của người Vạn Thú môn bị giết, rơi từ trên không xuống.

Lại thất bại, cường giả Vạn Thú môn xuất động lần thứ hai muốn đánh chết Lâm Phong, nhưng lúc này đây, chờ đợi bọn họ vẫn là sỉ nhục, Yên Vũ Bình Sinh sỉ nhục bọn họ.

Sắc mặt của Đằng Vu Sơn đã không thể dùng hai từ khó coi để hình dung, âm trầm, dữ tợn đáng sợ.

- Yên Vũ Bình Sinh!

Thân hình hiện lên trên không trung, đám người Đằng Vu Sơn tỏa ra sát khí khủng bố. Từ khoảng thời gian đó tới nay, Vạn Thú môn bị tiểu bối Lâm Phong khi nhục, bị Nguyệt gia khi nhục, hiện giờ lại bị Yên Vũ Bình Sinh khi nhục. Hơn nữa còn chết rất nhiều cường giả Huyền Vũ cảnh và yêu thú, có thể nói thật sự là thương cân động cốt.

Người của Vạn Thú môn làm sao có thể không giận.

Cảm nhận được sự tức giận kinh khủng, nơi đám người Vạn Thú môn đi qua, tất cả mọi người đều lui tránh, không ai dám trêu chọc bọn họ.

Đám người Vạn Thú môn phiêu động trong không trung, như thể sát thần, người gặp người trốn.

Nhưng mà đúng lúc này, phía trước đám người Vạn Thú môn lại có một người đứng đợi ở đó, vẫn không nhúc nhích.

- Cút ngay!

Đằng Vu Sơn tức giận quát, trực tiếp đánh một chưởng ra phía trước, nổi giận đùng đùng.

Một chưởng này ầm ầm gào thét, dường như muốn giết đối phương, nhưng mà khi chưởng lực mạnh mẽ đánh tới, phía sau lưng đối phương đã có một khí sắc bén vô hình càn quét tới, chưởng phong kia trong nháy mắt tan mất.

- Hả?

Đằng Vu Sơn nhướn mày, ngừng phất tay, lập tức đám người phía sau hắn cũng ngừng lại.

- Các hạ là ai?

Đằng Vu Sơn lạnh lùng hỏi, cỗ khí tức sắc bén vô hình vừa rồi, dường như là kiếm khí, trực tiếp đánh tan chưởng phong của hắn, người này rất mạnh.

- Đã lâu không ai ra tay với ta.

Một âm thanh nhẹ nhàng, người này chậm rãi xoay người lại, lập tức con ngươi Đằng Vu Sơn hoảng sợ, sắc mặt kịch biến.

Là hắn, không ngờ là hắn. Đằng Vu Sơn hắn không ngờ lại ra tay với người này.

- Đằng mỗ cũng không biết là các hạ, không ngờ lại mạo phạm, mong thứ tội.

Không có người trả lời Đằng Vu Sơn, trong không gian, một cỗ khí tức vô hình xơ xác tiêu điều đột nhiên ngưng tụ, xé rách không gian.

Tình cảnh này khiến sắc mặt Đằng Vu Sơn kịch biến, hô lớn:

- Gia Cát Vô Tình, người không biết không có tội, ngươi cần gì làm như vậy.

- Ngươi không biết là ta, nhưng ta đứng ở chỗ này chờ các ngươi.

Gia Cát Vô Tình nói một câu khiến ánh mắt Đằng Vu Sơn hoảng sợ, Gia Cát Vô Tình vốn là chờ bọn hắn.

Kiếm ý vô hình xé rách mọi thứ, Gia Cát Vô Tình triển khai, cả người giống như một thanh kiếm, kiếm quang lóe lên, thân thể hắn cũng biến mất theo.

- Xuy...

Một tiếng kiếm rít, xuất hiện cùng lúc đó là một búng máu bắn tung tóe.

- Giết!

Gia Cát Vô Tình lại phát động một hồi giết chóc vô tình với người Vạn Thú môn, mỗi một lần bàn tay vung lên đều có một cường giả Huyễn Vũ cảnh bị giết chết.

Trong không gian chỉ có kiếm ý vô tình, người của Vạn Thú môn chết mà không biết vì sao mình chết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi