UY BỨC ƯỚC THÚC



Hình ảnh tối tăm đập vào mắt Lã Tần Uy, hắn đứng nhìn như pho tượng, nhất thời không nói được lời nào.

Đôi môi hắn mấp máy, buông rơi hủ rượu mà đi tới.
Giờ khắc này bộ dạng của người trước mặt rất đáng thương.

Y phục đã sớm không còn trắng nữa, không còn tinh khiết, chỉ dư âm lại một màu đỏ sẫm.

Nhược Y vẫn nằm đó, nàng đã ngủ, đúng hơn là hắn chỉ mong nàng ngủ, sau đó nhất thời run run kiểm tra hơi thở của nàng.

Không như ý hắn, không còn một hơi thở nào hiện diện.

Lã Tần Uy gần như gục ngã, hắn nhìn chằm chằm vào cổ tay nàng, sau đó khóe mắt cay chát.

Cổ tay nàng, phải rồi, chính là cổ tay, chất lỏng màu đen còn rỉ ra không ngừng.

Lã Tần Uy khụy xuống, hắn nắm lấy vết thương mà che lại, cố gắng đè xuống dòng máu đang chảy ra.

Nước mắt hắn rơi tự lúc nào, thấm ướt vào vai áo Nhược Y, nơi mà vết thương cũ còn chưa lành lại.
"Đừng mà..."
Âm thanh gào lên trong đêm vắng, Lã Tần Uy không cam tâm.

Chỉ là một đường cắt nhỏ, tại sao lại lấy mất hơi thở của nàng? Đã phong ấn đâu? Đây đâu phải là cọc bạc? Đâu phải?
Dường như có gì đó khuất mắc, hắn vội nén đau lòng mà kiểm tra mạch máu, còn đập.

Còn cơ hội!
Lã Tần Uy cười thật si ngốc, sau đó đôi mắt vô hồn đem Nhược Y đặt lên giường.

Bàn tay hắn thấm máu, phút chốc nhìn lấy mà run run cười lớn:
"Hahaha, máu của chủ nhân, máu của chủ nhân...!phải rồi, phải rồi."
Nhớ ra lá thuốc, lập tức đắp lên vết thương ngăn máu chảy.

Dược mát vừa đắp vào, vì thương tổn mà khóe miệng Nhược Y trào huyết.

Máu đen mang theo bao đau đớn dồn dập lên người khiến Nhược Y đau thấu nội tạng.

Nàng đau ở bên trong, nhưng bằng cách nào đó vẫn tuyệt nhiên tĩnh lặng.


Có thể nói, là chết lâm sàng.

Không cần biết chết thế nào, chỉ cần đang ở bờ vực sâu thẳm, Lã Tần Uy sẽ kéo nàng về tận đây.

Đây là nhà của nàng, không phải nơi âm ty địa phủ.

Khẽ lấy khăn lau máu trên mắt và môi Nhược Y, hắn như người mất hồn, nhưng hành động cẩn thận vô cùng.

Lần này không giống lần trước, mặc dù chỉ là nhẹ tay, nhưng nơi động thủ là cổ tay, là nơi cấm kỵ.

Ngăn bạc tiếp xúc với nội tạng và ma khí, vẫn không đủ.

Lần này, Lã Tần Uy không phải là một cao nhân giải quyết dễ dàng.

Muốn cứu, hắn phải từ bỏ một lượng khí công cực lớn để truyền vào cơ thể Nhược Y thông qua cổ tay.

Lượng công đó sẽ giúp nàng tẩy bạc, ngoài ra còn cầm cự được cơn đau dài hạn.

Cách này chắc chắn sẽ cứu sống, không những sống, mà nàng được coi như tăng tu luyện lên hai năm.

Nhưng....!
Nếu không đúng cách hay đúng thời hạn, nguy cơ phế võ công và cái chết tìm đến Lã Tần Uy là rất cao.

Đây không phải lần đầu hắn cứu Nhược Y, lúc trước nàng một thân một mình đến Mãn Kim Phủ quậy một trận, hắn phải dùng chính máu của mình mà cứu sống.

Bây giờ bắt buộc nàng phải uống máu rất nhiều người mới hồi phục được.

Chỉ sợ nàng nhắc đến Sát Tinh Vệ mà không uống...!
Nếu cứu nàng, Lã Tần Uy sẽ trở thành kẻ phế nhân, Nhược Y từng cưu mang hắn, cho hắn một địa phận như bây giờ, có hy sinh cũng không vô ích.

Hắn không đắn đo, chỉ là lo sợ, nếu sau này có chết hay tàn phế, thì hắn còn năng lực để cứu nàng nữa hay không?
Nụ cười trên môi Lã Tần Uy lại cong lên, hắn cười chế giễu bản thân.

Cười đến chảy nước mắt, sau đó không nói không rằng, chỉ vô thức đưa tay đến trước mặt Nhược Y mà muốn chạm nhẹ.

Bàn tay đưa gần đến gương mặt thanh tú, nhưng lại không chạm vào.


Hắn bất ngờ rút tay lại, sau đó run run nhắm mắt, thở mạnh.

Người nằm trên giường kia, mãi mãi không dành cho hắn.

Tĩnh lặng ngồi xuống đất, hắn xếp bàn, nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ.

Đến khi canh được giờ giấc phù hợp, mới đưa tay làm một trận điều khí, đưa hết khí công toàn cơ thể truyền vào tay trái, sau đó một cước giữ chặt tay Nhược Y.

Tay phải để trên không khí, chính là đang hút độc tố ra khỏi người.

Mỗi lần hút, là một lần trán thấm ướt mồ hôi, sức lực cạn kiệt, toàn thân rã rời, cả hai chịu đựng trận pháp này đã qua một giờ.
Đôi mắt nhíu lại, Lã Tần Uy không cho phép mình chết, cho dù hắn có hy sinh, thì mọi chuyện phải thành công, mới cho phép mình chết.

Tất cả tối sầm lại trong mắt Lã Tần Uy, nhưng có một điểm lóe lên trong đầu hắn.

Khí bạc đã được hút sạch, hơi thở đã trở lại trên người Nhược Y.

Người kia đang hôn mê bất ngờ cảm nhận được một luồn mạnh mẽ truyền đến khắp người.

Nội tạng không còn đau, tâm muốn tỉnh dậy nhưng vì mệt mỏi kiệt sức mà thiếp đi.

Cuối cùng mọi chuyện chấm dứt, Lã Tần Uy thu tay lại, sau đó vật ra sàn.

Máu từ miệng trào ra, cơ thể không còn nhanh nhẹn như trước, chỉ thấy dần yếu đi.

"Haha...!"
Nụ cười hắn đứt quãng, trận ho liên tục kéo dài, nhưng giờ khắc này hắn rất vui.

Rất rất vui:
"Thật tốt, còn sống, ta còn sống, ngươi còn sống, tốt rồi, tốt rồi."
Sau tất cả, hắn cười không ngừng, hắn cười như một người điên, rồi vịn lấy chân bàn gỗ cũ kỹ, cầm lấy hủ rượu ban nãy rơi xuống đất mà uống thật nhiều.

Uống đến khi bất tỉnh vì cạn kiệt.

*

Nhược Y tỉnh dậy khi trời cũng đã về chiều, nàng chỉ hôn mê một ngày một đêm, chứng tỏ trong người hồi phục rất nhanh.

Vết thương còn đau nhưng đã vơi đi nhiều, thay vào đó là một luồn năng lượng đang chảy trong cơ thể.

Thật lạ! Nàng đã tự hỏi, dường như cảm nhận mình đã chết, nhưng tại sao lại trở về một cách bình an như vậy? Lã Tần Uy, tuy hắn thiên về dược, nhưng không phải là cao thủ để chữa trị cho nàng lần này.

Trừ khi...!
Ý nghĩ bị cắt ngang khi một tiếng bước chân khệnh khạng đến gần nàng, kèm theo mùi rượu nồng nặc, nhưng lần này chính là loại rượu cực nặng.

Gương mặt hắn bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra, vẫn là âm thanh đùa cợt đó:
"Đã tỉnh? Hay thật."
"Ừ."
Giọng nói lạnh nhạt đáp trả mà hàng ngày hắn vẫn nghe.

Bình thường đã quen rồi, nhưng từ hôm nay tâm trạng đang bất ổn, Lã Tần Uy nghe thấy thật chua chát.

Hắn nhẹ nhàng đặt rượu xuống bàn, sau đó từ bên ngoài đẩy vào hai tên thường dân đã bị trói chặt, bắt buộc quỳ xuống:
"Ta bắt được hai tên đoản mạng này, ngươi mau hút máu để phục hồi nguyên khí và vết thương."
Nhược Y nhíu mày nhìn hắn, Lã Tần Uy xưa nay chưa bao giờ lo chuyện bao đồng như vậy, sao hôm nay lộng hành như thế?
Sắc mặt lạnh băng, Nhược Y khi dễ không thèm nhìn lấy hắn:
"Ta uống hay không bản thân cũng biết, hà cớ gì hôm nay động tay đến?"
"Ngươi không uống, vết thương chịu được hay không? Ngu ngốc, nghe theo Sát Tinh Vệ thật là ngu ngốc."
Nghe Lã Tần Uy cười cười chế giễu nhắc đến Sát Tinh Vệ, Nhược Y ánh mắt sắc bén nhanh chóng bay vụt tới tát hắn một bạc tai:
"Hỗn xược."
Người trước mặt ngã ra sàn gỗ nhanh chóng, tay hắn ôm mặt vì đau rát, nhưng không từ bỏ, gượng dậy.

Giờ khắc này hắn kỳ lạ vô cùng:
"Ha? Ta nói không đúng sao? Ngươi vì lời hứa đó mà mặc kệ tính mạng của mình.

Chủ nhân, ngươi nên nhớ nếu bản thân không chịu được mà chết thì cho dù Sát Tinh Vệ trở về cũng không thể gặp..."
Lời nói bị cắt ngang bởi một cái bóp cổ từ bàn tay ngọc kia, mặc cho sự đau đớn chèn ép, hắn vẫn cố cười.

Nhược Y phẫn nộ vô cùng, nhưng thay vì ra tay cảnh cáo hắn, nàng lại cảm thấy hôm nay hắn rất kỳ lạ, liền rút tay lại nhìn hắn, cố gắng tìm kiếm điều gì đó.

Lã Tần Uy yếu ớt hơn thường ngày rất nhiều, theo vào đó là nguyên khí chỉ hơn người bình thường một chút.

Nhược Y giật mình quay đi, tâm can hồi hộp vô cùng:
"Ngươi...!ngươi đã phế võ công?"
Hỏi chỉ là hỏi, mọi chuyện quá rõ ràng, không thể tin vào mắt mình.

Một người nghiện rượu, thờ ơ với mọi chuyện, ngạo mạng xem thường tất cả nay lại trung thành hy sinh cho nàng.

Chuyện này sao có thể xảy ra?

Lã Tần Uy ho sặc sụa, sau đó hít thở thật đều, lấy lại không khí vào phổi.

Hắn vật vã ngồi lên ghế, trước ánh mắt kinh ngạc của người kia:
"Thì sao? Ngươi dạy dược cho ta, ta đổi lại võ công, có gì sai?"
Từ nay, Lã Tần Uy, đệ nhất độc dược, hoàn toàn phế võ công.

Hắn không thể bay, không thể động thủ, chỉ còn lại một thường dân ẩn dật.

Nén sự kinh ngạc của mình vào trong, cho dù mang ơn, Nhược Y vẫn kiên quyết không uống máu.

Nàng đuổi hai tên tội nghiệp kia đi mất, sau đó nhàn nhạt nằm lên giường, âm thanh lạnh buốt:
"Không cần, nếu ngươi muốn có thể thu hồi lại khí công.

Còn nữa, ta sẽ không uống máu, đừng phí công vô ích.

Ta mệt rồi."
Ánh mắt khẽ nhắm lại, sau đó không khí chìm vào yên tĩnh.

Lã Tần Uy bất giác cười, cười trong đau đớn.

"Trung thành với ngươi như vậy, ngươi lại chẳng để tâm."
Hắn sẽ vui nếu Nhược Y cảm kích, nhưng không, Nhược Y lạnh nhạt với hắn, Nhược Y muốn giết hắn, hắn không còn gì để mất, nàng có hạ tay, cũng chỉ cam tâm tình nguyện.

Thứ đã trao, quyết không rút.

Lã Tần Uy gượng dậy, lê đôi chân mệt mỏi bỏ ra ngoài.

Vừa rồi hắn phải dùng đến bao nhiêu sức lực mới đánh bại hai tên nam nhân kia đem đến đây.

Nhưng ra sao? Nàng bỏ phí công của hắn.

Giữa đất núi cát, gió thổi không ngừng, Lã Tần Uy cười lớn, hắn gào lớn, đấm vào nền đất:
"Sát Tinh Vệ, tại sao ngươi không về? Tại sao? Nàng chỉ yêu ngươi, chỉ ôn nhu một mình ngươi.

Tại sao để nàng lại cho ta? Ta không thể có lỗi với ngươi được, ngươi về đây cho ta, ta không muốn yêu nàng, một chút cũng không muốn"
Vừa thét, Lã Tần Uy vừa khóc như một đứa trẻ, hắn luôn tác hợp hai người, dù chính hắn yêu Nhược Y.
Ngày mà Nhược Y thừa nhận yêu tiểu Sát huynh đệ tốt của hắn, hắn đã nuốt nghẹn mà chúc phúc.

Ngày mà Nhược Y trọng thương, hắn là không ngừng cứu lấy, nhưng đổi lại, vẫn không bằng một nữ nhân gặp lại sau mấy năm xa cách.
Không hận Sát Tinh Vệ, chỉ hận bản thân thật si ngốc.

____________.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi