VẠN ĐẾ CHÍ TÔN



Lúc này tại một động phủ bên trong Bích Vân Huyệt, có một đám người tụ tập tại nơi này.

Đứng đầu là một lão già dáng vẻ già nua, toàn thân tỏa ra khí tức đại thánh cảnh.

Chỉ có điều thân thể hắn có đầy vết máu, hiển nhiên là bị thương không nhẹ, hắn đúng là Trịnh Tuấn Kiệt, lão tổ của Trịnh gia.
“Lão tổ, người không sao chứ?” một đại hán trung niên đi đến trước người hắn nói, người này đúng là cha của Trịnh Dương, Trịnh Hiểu.
“Không vấn đề gì, lão Hà đâu?”
Trịnh Hiểu nghe vậy thì không đành lòng chỉ về phía Hà lão.

Lúc này Hà lão tóc đều đã bạc trắng, khí tức suy nhược, đáng nói là cặp mắt của hắn cũng đã bị mù.
Hà lão dường như cảm nhận được ánh mắt buồn bã của Trịnh Hiểu cùng Trịnh Tuấn Kiệt, hắn nhẹ mỉm cười lên tiếng: “Ca ca, lão tổ hai người không cần đau lòng, chỉ cần Trịnh gia còn, ta cho dù có chết cũng có sao đây”.
Trịnh Hiểu cùng Trịnh Tuấn Kiệt nghe vậy chỉ im lặng không nói.

Hà lão vốn gọi Trịnh Hà, là đệ đệ của Trịnh Hiểu hơn nữa thiên phú của hắn có thể nói là đứng đầu Trịnh gia trước đây.

Trong một lần hắn tình cờ rơi vào Thiên Cơ Cốc, được Cốc chủ Thiên Cơ Cốc là Lộ Thiên Cơ thu làm đệ tử.

Chỉ là một khi tiến vào Thiên Cơ Cốc tuyệt không được trở ra, cũng như là không thể vì người khác suy diễn., nếu không sẽ bị trục xuất hơn nữa còn bị xóa tên khỏi Thiên Cơ Bảng.
Thiên Cơ Bảng là do Thiên Cơ Cốc bày ra trận pháp nhằm giúp đệ tử của mình khi suy diễn tránh được phản phệ của thiên địa.

Đáng tiếc, Trịnh Hà vì một lần tính ra Trịnh gia gặp nạn nên mới trở lại Trịnh gia, cũng bị Lộ Thiên Cơ xóa tên khỏi Thiên Cơ Bảng.

Hắn cũng vì sợ Thiên Cơ Các biết mình cùng Trịnh gia có quan hệ, nên chỉ có thể lấy tên Hà lão âm thầm giúp đỡ Trịnh gia.
Lần này cũng là vì hắn cảm nhận được nguy hiểm, nên mới toàn lực thôi diễn, cuối cùng giúp Trịnh gia lần nữa thoát một kiếp.


Nhưng cũng vì vậy mà phải trả giá bằng đôi mắt cùng tuổi thọ của mình.
Trịnh Hiểu nhìn một chút đám người già trẻ của Trịnh gia đang nghỉ ngơi bên kia nhẹ hướng Trịnh Hà hỏi: “Rốt cuộc là tại sao bọn họ lại đột nhiên ra tay với Trịnh gia đây?”.
Hắn cũng không hỏi lão tổ, bởi vì Trịnh Tuấn Kiệt quanh năm bế quan chắc chắn không hiểu rõ việc tại Phi Linh Thành, cũng chỉ có Trịnh Hà là am hiểu những việc này đây.
“Đại ca, ngươi thật không biết sao? Dương nhi là nhân trung chi long, nhưng lại có mấy người nguyện nhìn thấy chân long đây” Hà lão thở dài nói, hắn đã nhiều lần suy tính cho Trịnh Dương, nhưng mỗi lần một khác.

Đặc biệt là sau khi gặp Lăng Huyền Thiên, mỗi lần hắn suy tính sự việc liên quan đến Trịnh Dương thì phản phệ lại càng lớn, dường như là bị thiên địa ngăn cản vậy.

Xảy ra nguyên nhân này chỉ có hai trường hợp, một là Trịnh Dương đã thành thần, hai là con đường của Trịnh Dương không được định sẵn, tất cả đều theo hắn mà biến đổi.
Mà điều thứ nhất chắc chắn là không xảy ra rồi, còn về điều thứ hai ….

nghĩ như vậy Hà lão nhẹ ngước lên thiên không, tuy hai mắt hắn bị mù nhưng hắn có thể cảm nhận được tại nơi xa xôi chắc chắn có con đường mà Trịnh Dương phải đi.
“Lão đệ, trước không nói chuyện của Dương nhi, dù sao chúng ta cũng không thể giúp nó.

Còn ngươi, ngươi phá lệ suy diễn liệu có bị người của Thiên Cơ Cốc tìm tới không?” Trịnh Hiểu thở dài hướng Trịnh Hà hỏi.
Trước đây tuy Hà lão suy tính nhưng đều chỉ là dùng tịnh hung bàn suy tính hưng suy, cũng không có như lần này trực tiếp suy diễn việc xảy ra.

Thậm chí còn tính ra nơi an toàn để bọn họ ẩn nấp cũng như con đường rút lui.

Hắn có chút sợ người của Thiên Cơ Cốc sẽ tìm đến đây để thanh lý môn hộ.

— QUẢNG CÁO —
“Đại ca, ngươi yên tâm đi, sự việc đã lâu hẳn là Cốc chủ cũng không để trong lòng.

Hơn nữa Thiên Cơ Cốc hẳn là sẽ không hiện thế đi” dừng một chút hắn lại nói tiếp: “Ta chỉ e Dương nhi có hay không qua được cửa ải này đây”.
Nghe vậy Trịnh Hiểu toàn thân cũng có chút run nhẹ, Trịnh Dương không chỉ là con trai hắn.


Hơn nữa bây giờ Trịnh Dương còn là hy vọng của toàn bộ Trịnh gia, nếu như hắn xảy ra chuyện gì Trịnh gia có lẽ triệt để xong.

Bọn họ tuy có thể trốn ở đây một thời gian, nhưng rồi sẽ có người tiến vào Bích Vân Huyệt, hơn nữa nơi này cũng không an bình đây.
….
~ Phốc phốc ~
“Trịnh Dương ngươi không sao chứ?” Hạ Như Ân đưa mắt nhìn về phía nam tử bên cạnh ân cần hỏi.
Lúc này Trịnh Dương toàn thân đều là máu, chân của hắn cũng đã bị gãy, nhưng hắn vẫn mỉm cười nhìn Hạ Như Ân lắc đầu.

“Hừ, tiểu tử tuy công pháp của ngươi có chút tà môn, nhưng thực lực quá thấp há lại có thể cùng chúng ta chống lại” lão già cầm dây xích nhìn Trịnh Dương hừ lạnh nói.

Bọn họ ba tên đại thánh cảnh đã đồng loạt ra tay, vậy mà tiểu tử này lại có thể cùng bọn họ triền đấu lâu như vậy, thật sự là mất mặt.
“Trịnh Dương, nếu như ngươi giao ra công pháp ngươi tu luyện, ta sẽ thả nàng một con đường sống” Hàn Bắc Huyên cũng hướng Trịnh Dương mở miệng.
Khí tức của hắn bây giờ đều đã lộ ra, vốn hắn chỉ đứng xem Trịnh Dương cùng hai người nhà họ Tôn giao thủ.

Nhưng Trịnh Dương thật sự quá tà môn, không những có thể bỏ qua công kích của bọn họ mượn nhờ linh khí thiên địa, thậm chí thánh lực của hắn dường như vô cùng vô tận.

Vì vậy hắn mới phải hợp lực với hai người kia, tránh cho đêm dài lắm mộng.

Cũng vì thấy được Trịnh Dương lợi hại mà bọn họ mới muốn có được công pháp tu luyện của hắn.
“Đúng vậy, tiểu tử, chỉ cần ngươi giao ra công pháp chúng ta có thể tha cho nha đầu này” hai lão già người Tôn gia cũng đồng loạt lên tiếng.
Tuy bọn họ tu luyện đều là thánh giai công pháp nhưng đa phần chỉ là pháp môn tu luyện đơn giản mà thôi, không có mấy loại công pháp mang tính thực chiến.

Bởi vì tại Thiên Châu, công pháp hầu như chỉ tập trung ở Trung Châu, còn những nơi khác chỉ là tàn quyển hoặc sơ cấp mà thôi.

Cho nên ba ngươi ai cũng đỏ mắt với công pháp mà Trịnh Dương tu luyện.

“Trịnh Dương, tuyệt đối không được! Cho dù ngươi giao ra bọn họ cũng sẽ giết ta để bịt miệng!”
“Hừ, muốn chết!” lão đầu cầm dây xích thấy Hạ Như Ân nói như vậy lập tức hừ lạnh một tiếng, theo đó dây xích trong tay hắn như một mũi thương phóng thẳng về phía nàng.

— QUẢNG CÁO —
~ phốc ~
Trịnh Dương vốn đang bị trọng thương, hơn nữa tốc độ của sợi xích kia thật sự quá nhanh, khi hắn kịp phản ứng thì quá muộn, đan điền của Hạ Như n đã bị sợi xích kia xuyên thủng.

“Hứa với ta, nhất định phải sống cho thật tốt” Hạ Như Ân nhẹ đưa tay vuốt nhẹ gò má của Trịnh Dương nói, cho dù khóe miệng của nàng có vết máu, dù cho nàng không thể sống bao lâu nữa, nàng vẫn hy vọng hắn có thể sống tốt.
“Hắc hắc, ngươi nghĩ hắn có thể thoát khỏi đây sao” lão giả kia thấy một kích trúng đích, cũng không vội vã hướng Trịnh Dương ra tay, dù sao bây giờ tiểu tử này đã là cá nằm trong thớt rồi.
Hàn Bắc Huyên thấy vậy ánh mắt cũng có chút buồn bã, dù sao hắn cũng đã nhìn Hạ Như n từ nhỏ lớn lên, sao có thể đành lòng đây.

Bất quá dù sao hắn cũng tu luyện hơn vạn năm, rất nhanh liền bình ổn lại.

Tất cả là vì gia tộc đi.
“Khônggggggggggg” Trịnh Dương ôm Hạ Như Ân trong lòng, sau đó thét lên một tiếng, cùng lúc đó toàn thân thể hắn có vô số ánh sáng màu trắng tràn ra, tạo lên một hư ảnh nam tử giống hắn như đúc.

Chỉ là hư ảnh này toàn thân trắng xóa, quanh người có từng tia lôi điện màu tím quấn quanh.

Ba người Hàn Bắc Huyên vừa nhìn thấy thân ảnh này thì đều run nhẹ, ánh mắt có chút kinh hãi nhìn về phía Trịnh Dương.
“Là pháp tắc! Rốt cuộc tiểu tử này tu luyện công pháp gì đây?”
“Không cần nhiều lời, trực tiếp giết hắn.

Nếu như hắn có thể thoát như vậy Hàn gia cùng Tôn gia đều diệt vong”
“Đồng loạt ra tay!”
….
Bọn họ sao có thể không sợ đây, trước đây Trịnh Dương độ kiếp tại Bắc Phiệt Môn chỉ là vì hắn ngộ ra pháp tắc nào đó mà thôi, việc thánh giả ngộ ra pháp tắc tuy hiếm nhưng không phải không có.

Nhưng bây giờ lại khác, Trịnh Dương đây là sử dụng pháp tắc, cũng không phải là như bán thần cảnh mượn nhờ thiên địa pháp tắc mà là chân chính đản sinh ra pháp tắc từ trong cơ thể.

Hơn nữa còn là loại pháp tắc mà bọn họ chưa từng gặp, càng chứng tỏ người này không thể lưu.

— QUẢNG CÁO —
“Chết!” Trịnh Dương cũng không để ý đến ba người xông tới, hắn hét lên một tiếng, tức thì thân ảnh nam tử kia xông lên hướng về phía ba người.
Ngay tại thời điểm thân ảnh kia vừa tới vị trí ba người, đột nhiên xuất hiện dị biến.

Chỉ thấy thân ảnh nam tử bỗng nhiên hóa thành một quả cầu trắng xóa, bên ngoài có từng tia lôi điện chuyển động.
“Không tốt!” ba người thấy vậy tức thì lùi lại, cùng lúc đó tất cả thủ đoạn phòng ngự của bọn họ cũng được bày ra.
~ ầm long ầm long ầm long ~
Tuy ba người phản xạ vô cùng nhanh, nhưng Trịnh Dương sao có thể để bọn họ có cơ hội, quả cầu vừa tới vị trí cách ba người năm mét hắn đã cho nó bạo nổ.

Tức thì cả mặt đất đều bị oanh ra một cái hố to, không gian dường như cũng bị xé rách, khói bụi trắng xóa bao phủ phạm vi hơn mười trượng.
~ phốc ~
Trịnh Dương đang ôm thi thể Hạ Như Ân trong tay cũng nhẹ phun ra một ngụm máu, hắn cũng không phải bị vụ nổ ảnh hưởng, mà là do Không Linh pháp tắc phản phệ.

Hắn dù sao cũng chưa thành thần, bạo phát pháp tắc chỉ là nhất thời mà thôi, cũng không thể triệt để không chế nó.

Bất quá Trịnh Dương cũng không để ý đến thương thế của mình, mà ôm lấy thi thể Hạ Như Ân trong tay, nhanh chóng rời đi.

Hắn biết Không Linh Cầu cũng không thể miểu sát ba người kia, bởi vì uy lực của Không Linh Cầu là dựa trên Không Linh pháp tắc cùng tu vi của người thi triển.
“Khụ khụ”
Sau khi khói bụi tản đi, thân ảnh ba người Hàn Bắc Huyền từ từ lộ ra, chỉ là lúc này bọn họ thê thảm vô cùng, quần áo rách rưới toàn thân máu me.

Nếu không phải ba người kịp thời phản ứng, có lẽ đã chết không thể chết thêm.
“Mới thánh hoàng cảnh mà đã lợi hại như vậy, nếu như để hắn đột phá đại thánh cảnh, thậm chí là bán thần cảnh.

Như vậy chúng ta chắc chắn sẽ chết” lão giả cầm cự đao thở dốc nói.
“Truy!” Hàn Bắc Huyên cũng không để ý đến hai người, hắn lấy một viên đan dược trị thương nuốt vào, sau đó hướng về phía Trịnh Dương chạy trốn lao tới.

Hôm nay hắn nhất định phải cầm xuống Trịnh Dương, nếu không không chỉ hắn, ngay cả Hàn gia cũng sẽ diệt vong..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi