VỆ SĨ LÀ NGƯỜI TÌNH CỦA TÔI


Ngân Xuyến không ngờ anh ta lại không tin là cô đã thực sự hạ độc hắn.

Điều đó cũng không có gì là lạ.

Cô đã quá nhân từ và hiền lành mà, hắn không tin cũng dễ hiểu thôi.

Tất cả những gì mà Hạ Bán Tử tặng cho cô trong những ngày vừa qua cô sẽ đòi lại gấp bội.

Một cái chết loãng xẹt thì làm sao có thể nguôi đi cơn giận dữ trong lòng cô được chứ! Ngân Xuyến bật cười một cách khoái chí mà đáp lại hắn:
"Chia buồn nhé! Nhưng mà độc là thật đấy! Trong vòng hai giờ đồng hồ, nếu anh không uống được thuốc giải thì sẽ thổ huyết mà chết."
Khuôn mặt của cô khi nói ra câu này thực sự rất nghiêm túc.

Hạ Bán Tử đồng thời cũng cảm thấy cơ thể mình có một cái gì đó rất lạ, cảm giác đau đớn từ trong gan ruột truyền đến đại não, khiến anh không tin thì cũng bắt buộc phải tin những điều mà Ngân Xuyến đang nói.
Giọng nói của hắn cũng trở nên khó khăn hơn: "Rốt cuộc cô muốn gì?"

Ngân Xuyến đặt mảnh giấy trắng, cùng với cây bút đen lên trên bàn, "Kí vào góc này đi, tôi sẽ đưa anh thuốc giải."
Hạ Bán Tử không ngờ cô làm nhiều điều như vậy để xin được chữ kí của hắn thôi sao? Tiền bạc và địa vị cô ta không hề ham muốn một chút nào à? Trong đầu Hạ Bán Tử lúc này đặt ra rất nhiều câu hỏi đối với Ngân Xuyến.

Tuy nhiên, tính mạng của hắn vẫn là trên hết, chỉ một cái chữ kí đơn giản thôi mà, cho cô ta là được.
Chỉ thấy Hạ Bán Tử chật vật ngồi dậy, bàn tay run rẩy kí vào một góc của tờ giấy trắng.

Sau khi kí xong, Ngân Xuyến còn đưa ra hộp lăn tay, bắt hắn phải ấn dấu vân tay vào tờ giấy nữa.

Điều này đã dấy lên nghi ngờ trong lòng Hạ Bán Tử.

Bình thường đạo diễn Trần chỉ lấy mỗi chữ kí của hắn thôi, tại sao bây giờ lại có thêm cả chuyện lăn tay cơ chứ!
"Tôi không lăn." Hạ Bán Tử dứt khoát từ chối.
Ngân Xuyến mỉm cười một cách gian xảo, "Không lăn thì phim sẽ không chiếu được đâu! Điều khoản thay đổi rồi đó! Với lại anh vẫn cần cái mạng nhỏ này của anh chứ nhỉ?"
Hạ Bản Tử không để ý nhiều lắm về cái công ty làm phim đó.

Dù sao thì chủ yếu đều do Ngân Xuyến phụ trách quản lí về mọi mặt nên anh không bận tâm lắm.

Hạ Bán Tử cắn răng chịu đựng, lăn ngón tay trỏ lên trên giấy trắng.

Mọi chuyện đã xong, Ngân Xuyến vui vẻ cầm tờ giấy trắng rồi đi thẳng lên lầu mặc kệ Hạ Bán Tử đang nằm vật vã ở dưới ghế sofa.

Hắn ta tức giận hét lớn lên:
"Thuốc giải đâu? Cô dám nuốt lời?"
Ngân Xuyến chỉ quay đầu lại liếc nhìn hắn với ánh mắt giống như đang nhìn kẻ ngốc vậy, "Anh có trúng độc đâu mà đòi uống thuốc! Thật ngu xuẩn! Tôi còn phải đi tình tứ với chàng vệ sĩ của tôi đây, tạm biệt nhé!"
Cô dứt khoát quay lưng rời đi.


Mặc dù cơ thể rất tệ liệt nhưng Hạ Bán Tử vẫn cố gắng bám vào thành của sofa, đưa mắt liếc nhìn từng bước đi của Ngân Xuyến.

Bước chân của cô đã đi thẳng lên phòng của Bạc Huyền Sâm mà không hề do dự một chút nào.

Đôi mày của hắn nheo lại với nhau, tràn đầy sự tức giận và chán ghét đối với cô.
"Tiện nhân! Vậy mà dám lừa tôi sao? Cô cứ đợi đấy, tôi sẽ bắt cô phải trả giá cho tất cả những hành động ngu xuẩn mà cô đã làm ngày hôm nay."
Tại căn phòng ngủ của Bạc huyền Sâm.

Cậu vừa mới tắm rửa xong, đang đứng lau khô tóc rồi dùng máy sấy để tóc nhanh khô hơn.

Cánh cửa phòng của cậu đột nhiên mở ra làm cho cậu cũng phải giật mình.

Người bước vào là Ngân Xuyến, cô ấy loay hoay đóng cửa lại, rồi quay lại giải thích với cậu.
"Xin lỗi, tối hôm nay phải ngủ phòng cậu một đêm rồi!"
Bạc Huyền Sâm gượng gạo cười, "Vâng, tôi hiểu rồi ạ! Nhưng mà tại sao phu nhân lại qua phòng tôi ngủ vậy?"
Ngân Xuyến mệt mỏi nằm luôn xuống giường của Bạc Huyền Sâm mà chẳng có gì e ngại.


Cô chui hẳn luôn vào chăn của cậu, nằm yên trong một tư thế của người sắp chìm vào giấc ngủ.
"Tại vì muốn chọc tức Hạ Bán Tử ấy mà! Tôi lỡ miệng nói sẽ đến ngủ với tình nhân nhỏ bé nên đành phải qua đây thôi." Cô nhỏ giọng đáp lại cậu.
Bạc Huyền Sâm cũng phải bó tay với hành động bất đồng này của cô, mặc dù nó không hề khiến cậu cảm thấy khó chịu một chút nào, ngược lại còn cảm thấy rất vui.

Bạc Huyền Sâm ngồi xuống cạnh giường hỏi cô:
"Vậy mọi chuyện diễn ra như thế nào rồi ạ?"
Ngân Xuyến đưa cho cậu tờ giấy có chữ kí của Hạ Bán Tử trên đó rồi nói tiếp:
"Xong hết rồi, tôi còn bẻ gãy ngón chân của hắn và đạp thẳng vào bụng của hắn luôn cơ! Thật là vui sướng mà!"
Bạc Huyền Sâm nhận lấy tờ giấy ấy, cẩn thận nhét vào cái tủ ở cạnh đầu giường.

Thực ra đây là kế hoạch mà cả hai đã lên sẵn khi ngồi nói chuyện với nhau ở bên bờ biển.

Ngân Xuyến xin chữ kí của Hạ Bán Tử nhằm mục đích muốn làm thủ tục ly hôn với hắn ta..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi