VỆ SĨ LÀ NGƯỜI TÌNH CỦA TÔI


Ngân Xuyến miễn cưỡng nghe theo lời khuyên của Bạc Huyền Sâm, đợi khi nào không có cậu ta ở bên cạnh thì cô sẽ lén uống một chút vậy.

Cô trầm ngâm nhìn ra phía xa của biển cả.

Sóng gợn nhẹ nhàng, gió thổi vi vu, nghe thật thoải mái và yên bình.
"Cậu cảm thấy tôi có gì thua tên Đồng Khả đó không?"
Bạc Huyền Sâm không suy nghĩ nhiều mà đáp ngay: "Hắn ta ngoài vẻ ngoài nhìn cũng đẹp, nhưng tính cách không thể ưa được.

Nói chung phu nhân vẫn nổi bật hơn hắn nhiều."
Ngân Xuyến cũng phải bật cười vì câu nói này của cậu.

Bạc Huyền Sâm cũng không tệ, rất thích khen cô trên mọi điều, mặc dù tất cả đều đúng và rất hợp lý.

Có lẽ tên khốn Hạ Bán Tử bị mù nên mới không nhìn rõ được bộ mặt thật của Đồng Khả.


Nhưng cô chẳng quan tâm cuộc sống hắn ra sao nữa.

Chỉ cần hắn sống trong đau khổ là cô đã cảm thấy hả dạ lắm rồi.
"Cậu cũng biết nịnh tôi quá ha!"
Bạc Huyền Sâm chống hai tay lên bàn, ánh mắt si tình nhìn cô một cách chân thành, "Không, đây là lời thật lòng của tôi! Tôi thích phu nhân, tất cả những gì của người trong mắt tôi đều đẹp và lung linh nhất."
Ngân Xuyến bị khen đến nỗi hai má cũng đỏ ửng lên.

Hắn ta đúng là một kẻ dẻo miệng, nhưng mà cũng rất dễ thương.
"Reng...reng...reng"
Tiếng chuông điện thoại của cô vang lên.

Cô liếc đôi mắt nhìn tên của người gọi, không ngờ lại là Bán Hạ Tử.

Quả là một điều hiếm có mà, đã rất lâu rồi anh ta mới chủ động gọi cho cô, hồi trước chủ yếu là cô bám theo anh ta, gọi điện kể cho hắn nghe những niềm vui hoặc là nỗi buồn của cô.

Tuy nhiên, cho dù cô có nói nhiều đến như thế nào thì hắn cũng chỉ lạnh lùng đáp lại một chữ "Ờ" rồi cúp luôn máy.
"Alo? Có chuyện gì không?"
Hạ Bán Tử đáp: "Tối nay cô phải đi cùng tôi đến gặp khách hàng phía Tây."
Tưởng thế nào, hoá ra hắn gọi điện cho cô chỉ với mục đích nhờ vả thôi sao? Ngân Xuyến nhếch mép cười, giọng điệu của cô nghe như đang chế giễu hắn vậy.
"Thật ngại quá, tôi bận rồi! Sao anh không dẫn Đồng Khả đi đi, vừa thuận tiện quáng bá tên tuổi của cậu ta luôn."
Hạ Bán Tử cảm thấy thực sự nói chuyện với cô ta không khác nào đang nói chuyện với cái đầu gối cả.

Tại sao cái tên thư kí đó lại cứ thích gặp mặt cô ta là sao cơ chứ? Trong lòng Hạ Bán Tử vô cùng bức xúc, nhưng cũng phải cố gắng nhẫn nhịn mà hạ thấp mình nói chuyện với cô.
"Tạm thời hãy gác lại xích mích giữa hai chúng ta đi, nếu cô đi thì tôi sẽ bỏ qua những chuyện mà cô đã làm với tôi hồi sáng nay và cả tối hôm qua."
Ngân Xuyến không suy nghĩ nhiều mà trả lời ngay: "Thật nực cười, anh cứ cắn lại tôi đi, tôi sẵn sàng tiếp đòn của anh! Muốn tôi ngồi chung bàn ăn với anh thì hãy quỳ xuống cầu xin tôi đi."
Câu nói này của cô càng làm cho cơn nóng giận trong lòng Hạ Bán Tử ngày càng được nâng cao hơn.


Hắn chưa bao giờ bị ai cầm đầu nắm cổ, sai khiến giống như một con chó nhỏ như vậy.

Kể cả ba và mẹ của anh ta cũng chưa từng dám đánh anh ta một lần nào, vậy mà bây giờ Ngân Xuyến lại muốn hắn vứt hết danh dự của bản thân mà cầu xin cô sao? Điều đó là không thể nào! Hạ Bán Tử nghiến răng nghiến lợi mà cảnh cáo cô:
"Cô đừng có mơ mộng giữa ban ngày nữa! Nếu tối nay cô không đi với tôi, tôi sẽ cắt hết hợp đồng với công ty ba mẹ cô! Thử nói xem, ba mẹ cô có thể đỡ nổi cuộc khủng hoảng này?"
Khuôn mặt Ngân Xuyến không thể nở một nụ cười đắc ý được nữa.

Nếu hắn hủy hợp đồng ngang như thế thì công ty của ba cô sẽ bị rối loạn, hoặc có thể bị phá sản.

Bên phía công ty của hắn cũng sẽ chịu thiệu hại, nhưng không hề nặng nề gì so với công ty của ba mẹ cô.

Ngân Xuyến không muốn gây thêm phiền phức cho ba mẹ của mình nữa.

Cô đành phải đáp ứng yêu cầu của hắn.
"Được rồi, tôi đi."
Nói xong, cô liền cúp luôn điện thoại.

Tâm trạng vui vẻ vừa nãy cũng bị tên khốn đó dập tắt mất luôn.

Cô lúc này không còn có nhã hứng để ăn uống nữa.


Bạc Huyền Sâm cũng không đụng đũa.

Cậu nhận ra được rất rõ ràng tâm trạng vô cùng bất mãn của Ngân Xuyến lúc này.

Trong đầu cậu không ngừng nhảy lên nhiều ý kiến khác nhau để dỗ dành cô.
Chừng một lúc sau, Bác Huyền Sâm tiến đến, ngồi khuỵu xuống trước mặt Ngân Xuyến.

Cậu nắm chặt lấy đôi bàn tay của cô.
"Phu nhân đừng buồn nữa! Nếu hắn đã có tâm mời người đi ăn, vậy thì cho hắn bẽ mặt không dám nhìn mặt người khác luôn."
Ngân Xuyến mỉm cười đáp: "Ha! Tôi cũng có suy nghĩ giống cậu đấy! Tôi sẽ cho đối tác của Hạ Bán Tử thấy thế nào mới gọi là sức mạnh của nóc nhà."
Màn đêm dần buông xuống, Ngân Xuyến cũng đã trở về nhà để chuẩn bị đồ đến nhà hàng ăn cùng Hạ Bán Tử.

Hắn ta đã ăn mặc chỉnh chu, chờ cô ở dưới lầu..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi