VỀ THỜI CỔ GỠ SỢI TƠ HỒNG

Eidt: Cá

Thẩm Chiêu phá hủy kế hoạch của hắn, khiến hắn trắng tay, sao Phương Kiêm có thể không hận? Hắn hận không thể trả thủ Thẩm Chiêu bằng thủ đoạn ác liệt nhất!

Thẩm Chiêu dáng vẻ đáng thương, nghe Phương Kiêm chửi bậy, tức giận xộc lên, nang xông tới đá mạnh vào cẳng chân của hắn ta.

Đau càng thêm đau, Phương Kiêm đau nhăn răng trợn mắt, dáng vẻ hiện tại của hắn ta, đừng nói gì mà được đám cô nương gia yêu thích, Thẩm Chiêu chỉ cảm thấy ghê tởm.

Ai ngờ được tên Phương Kiêm này chính là nhân mô cẩu dạng, tâm địa đen tối, còn mong những điều tốt đẹp à?

Thẩm Chiêu giải phóng sự bực tức trong lòng, bỗng nhớ ra Tạ Vân Phong vẫn còn ở đây, đang đứng bên cạnh nhìn nàng, rất là khách khí, hừ một tiếng, xoay người bỏ đi.

Nàng đang cầm khăn tay ban nãy Tạ Vân Phong đưa, một thân kính trang và khuôn mặt đã hoạ trang vẫn rất chói mắt, khiến người khác xem nhẹ y phục dính bẩn của người nàng.

Thẩm Chiêu mang theo Liễu Thanh rời đi, phong cảnh bên ngoài hoang vắng, vốn đang tức giận với Tạ Vân Phong, giờ không thể không hoà giải.

Nàng không biết đây là đâu.

Đi kiểu gì, đường ra sao, không biết gì hết.

Thẩm Chiêu biết sai rồi.

Chờ Tạ Vân Phong chậm rì rì đi từ trong miếu ra, thấy Thẩm Chiêu đứng ở cửa, khoé môi chàng cong lên nhưng chớp mắt đã hạ xuống, khôi phục khuôn mặt vô cảm như thường ngày.

Tạ Vân Phong: “Thẩm Chiêu, sao ngươi còn ở đây…… luyến tiếc không muốn rời đi à, hay đang chờ người bên trong ra trói ngươi?”

Nếu nàng nói không biết đường về, có mất mặt không trời, trông dáng vẻ vụng về chết mất.

Liễu Thanh yên lặng đứng trông bên cạnh, không dám hé răng.

Ngược lại Thẩm Chiêu đang chìm trong suy nghĩ, Tạ Vân Phong có thể tới đây cứu nàng, hẳn cũng rất lo lắng, nếu nàng vẫn làm kiêu thì quá khó coi.

Huống chi, nàng muốn rời khỏi đây, phải nhờ Tạ Vân Phong dẫn đường.

Thẩm Chiêu cúi đầu che giấu cảm xúc, chờ khi ngẩng đầu, hốc mắt nàng phiếm hồng, giọng nói cũng mềm xuống: “Tạ Vân Phong, ta sai rồi, ngài có thể đưa ta về không?”

Tạ Vân Phong cứng họng.

Cái tính kiêu ngạo của Thẩm Chiêu, từ khi nào biến thành uỷ khuất vậy?

Tạ Vân Phong không quen nhìn dáng vẻ này của nàng, thở dài một hơi, “Thẩm Chiêu, ta sẽ đưa người về Hầu phủ an toàn, yên tâm đi.”

Chẳng qua phải xử lý người bên trong, Tạ Vân Phong chưa thể đi ngay, chờ thị vệ đưa Xuân Diệp đến.

Xuân Diệp thấy Thẩm Chiêu, vội vàng chạy tới hỏi thăm, quan tâm tiểu thư hết mực, diễn rất chân thật.

Thẩm Chiêu không nghi ngờ, chỉ hỏi hậu quả của chuyện này, sau đó ngoan ngoãn đứng chờ bên cạnh Tạ Vân Phong. Nàng cầm khăn tay, máu đã ngừng chảy nhưng vết thương khá nghiêm trọng.

Thẩm Chiêu cũng không ra vẻ, yên lặng chịu đau, chờ Tạ Vân Phong xử lý tốt bọn Phương Kiêm, xe ngựa cũng đến rồi.

Xe ngựa là Tạ Vân Phong phân phó thị vệ mượn đến, không tốt bằng xe ngựa ngày thường Thẩm Chiêu ngồi, trông khá đơn sơ.

Thị vệ cột bọn Phương Kiêm, áp giải đến quan phủ, bên chỗ Tạ Vân Phong chỉ còn một người thị vệ, trở thành phu xe.

Ánh mắt Tạ Vân Phong nhìn qua, thấy Thẩm Chiêu vẫn đứng tại chỗ, “Thẩm Chiêu, lại đây, ta đưa ngươi về.”

Cho nàng lên xe ngựa ngồi à?

Thẩm Chiêu nhìn Liễu Thanh và Xuân Diệp bên cạnh mình, Tạ Vân Phong không kiên nhẫn, vào xe ngựa trước.

Liễu Thanh và Xuân Diệp ngồi bên ngoài xe ngựa, cùng chỗ với thị vệ trở thành phu xe tạm thời.

Bên trong xe ngựa, hai người ngồi cùng nhau, không khí ngưng trọng.

Thẩm Chiêu không dám nhìn Tạ Vân Phong, không gian bên trong xe ngựa không lớn, nàng đành chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ, ngắm phong cảnh, muốn di dời sự chú ý của bản thân.

Tạ Vân Phong không định để ý Thẩm Chiêu, nhưng đã thấy qua thủ đoạn ban nãy, lại nhớ đến vết thương của nàng.

Tạ Vân Phong có thói quen là luôn mang theo thuốc trị thương. Chàng lấy thuốc trị thương ra, kêu Thẩm Chiêu một tiếng, ngữ khí nhàn nhạt: “Mở tay ra, ta bôi thuốc cho ngươi.”

Thẩm Chiêu thấy Tạ Vân Phong đang cầm một lọ thuốc trị thương, ngoan ngoãn mở lòng bàn tay, duỗi ra trước mặt chàng.

Bàn tay trắng nõn giờ đã bẩn, Tạ Vân Phong rút khăn tay ra, cẩn thận lau bụi bẩn trên cho nàng. Đại loại là sợ làm nàng đau nên động tác của Tạ Vân Phong rất nhẹ nhàng, cũng rất quen thuộc.

Bởi lẽ, đời trước Tạ Vân Phong đã quen với việc chăm sóc Thẩm Chiêu.

Thẩm Chiêu được bao bọc từ khi sinh ra, nhu cầu cao hơn người thường, ánh mắt cũng vậy, giống như việc nàng thích Tạ Vân Phong. Chàng chính là đệ nhất tài tử ở kinh thành, sau lưng là Kính Vương phủ và còn rất tuấn tú.

Bất quá, vì sao đời trước Thẩm Chiêu lại phản bội Tạ Vân Phong, đến giờ vẫn chưa có câu trả lời.

Lần đầu Thẩm Chiêu gặp Tạ Vân Phong, chàng khác xa với ký ức của nguyên chủ, trong lòng nàng nảy sinh một loại cảm xúc không biết tên.

Tạ Vân Phong lau sạch bụi bẩn trên tay Thẩm Chiêu, nhét khăn tay cho nàng, lấy thuốc trị thương ra, đắp lên tay nàng từng chút một.

Nhưng Tạ Vân Phong không tìm thấy băng gạc, không có cách nào để băng bó cho Thẩm Chiêu, nàng đành phải nhẫn nhịn, chờ khi về phủ sẽ tìm đại phu.

__

Xe ngựa vừa đến cổng thành liền dừng lại.

Tạ Vân Phong nhẹ nhíu mày, nghe thấy bên ngoài có tiếng người, mở miệng nói: “Thẩm Chiêu, ngươi ở chỗ này chờ một chút, ta ra ngoài nhìn xem.”

Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, người ngăn bên ngoài xe ngựa hẳn là người của Hầu phủ.

Thẩm Chiêu gật đầu, ngồi thẳng lưng, chờ tin tức.

Tạ Vân Phong vén rèm ra ngoài, vừa ngẩng đầu liền đối mặt với Thẩm Dương, “Thẩm đại ca, Thẩm Chiêu ở trong xe ngựa, nàng bị thương nhẹ.”

Tạ Vân Phong lời ít ý nhiều, đôi ba câu đã nói rõ tình huống của Thẩm Chiêu.

Thẩm Dương xuống ngựa, thái độ cung kính, hành lễ với Tạ Vân Phong, “Tiểu Kính vương gia, đa tạ ngài hôm nay đã ra tay tương trợ, cứu xá muội.”

Tạ Vân Phong biết thái độ của Thẩm Dương đã thay đổi bởi chuyện từ hôn, ban đầu Thẩm Dương nghĩ Tạ Vân Phong sẽ cưới muội muội nhà mình, nhưng cuối cùng chàng đã quyết liệt từ hôn, vạch rõ giới hạn với Hầu phủ.

Thẩm Dương thật ra không oán trách Tạ Vân Phong, chỉ lo muội muội nhà mình buồn, nhưng hôm nay Thẩm Chiêu bị bắt cóc, Tạ Vân Phong có thể đến cứu nàng, cũng coi như là lao tâm.

Là người thừa kế tương lai của Hầu phủ, đồng thời là đại ca của Thầm Chiêu, Thẩm Dương tất nhiên sẽ đứng ra, đại diện cho Hầu phủ, cảm tạ Tạ Vân Phong

Tạ Vân Phong không muốn ở lại lâu, gọi thị vệ rời đi, chẳng qua trước khi đi vẫn nói đôi lời: “Ta đã sai người áp giải bọn bắt cóc Thẩm Chiêu đến quan phủ đi, nếu Thẩm đại ca muốn tìm người, có thể đến chỗ quan phủ.”

“Được, đa tạ Tiểu Kính vương gia.” Thẩm Dương từ đầu đến cuối vẫn luôn rất khách khí.

Chờ Tạ Vân Phong rời khỏi, Thẩm Dương vào xe ngựa, xem xét tình hình của Thẩm Chiêu.

Thẩm Chiêu thấy người tiến vào là đại ca Thẩm Dương nhà mình, chột dạ theo bản năng, giấu tay ra sau lưng, nhưng đã muộn rồi.

Thẩm Dương biết chuyện muội muội bị thương từ chỗ Tạ Vân Phong, huynh ấy thân là đại ca, tự nhiên là đau lòng thay.

Bất quá, hôm nay Thẩm Chiêu lén chuồn ra khỏi phủ là sai, chờ về Hầu phủ, khẳng định không tránh khỏi tiếng mắng mỏ của phụ thân.

Thẩm Dương thuận thế ngồi xuống cạnh Thẩm Chiêu, mở miệng hỏi: “A Chiêu, không cần giấu việc mình bị thương, giờ muội phải nói rõ cho huynh biết, muội kết thù với người khác từ khi nào?”

Thẩm Dương phải xả giận thay Thẩm Chiêu, tất nhiên cần nắm rõ đầu đuôi sự việc, nếu không huynh ấy và phụ thân sẽ không có cách để đòi lại công bằng cho Thẩm Chiêu.

Thẩm Chiêu biết không qua mắt được đại ca nên đành kể hết một tràng, tuy nhiên việc liên quan đến Thẩm Yên thì nàng nói rất mơ hồ, chỉ nói Phương Kiêm có mưu đồ gây rối với đại tỷ, tránh đề cập đến chuyện Thẩm Yên từng coi trọng Phương Kiêm.

Thẩm Dương thấy việc còn liên quan đến Thẩm Yên, ngay lập tức đau đầu. Thật ra, trong chuyện này cũng có chỗ tốt, Thẩm Chiêu từ trước đến nay luôn hành động tuỳ hứng đã học được cách suy nghĩ cho người khác rồi.

Tuy Thẩm Dương không trách móc, nhưng cả quãng đường đi, huynh ấy đã nói rất nhiều, khiến Thẩm Chiêu sắp tự bế rồi.

Nàng không ngờ đại ca lại……. có lực áp chế ghê tới vậy, chỉ cần một ánh mắt liếc qua, nàng chẳng dám giấu diếm nữa.

Về đến phủ, Thẩm Dương đỡ muội muội xuống xe ngựa, sau đó hai huynh muội bị mời đến đại đường, Hầu gia và Hầu phu nhân đều ở đây.

Thẩm Chiêu biết hôm nay có chạy đằng trời, nàng chỉ đành căng da đầu bước vào, Hầu gia cũng chính là phụ thân của nguyên chủ, vừa mở miệng là bắt đầu răn dạy.

“Nghịch nữ, ngươi quỳ xuống cho ta!”

Ngày thường Hầu gia rất yêu thương Thẩm Chiêu, nhưng ai ngờ nàng lại không nghe lời, dám trốn khỏi phủ chưa nói, lại bị người khác bắt cóc, Hầu phủ lật tung cả kinh thành tìm người, náo loạn không nhỏ.

Thể diện của Hầu phủ sắp bị nàng vứt sạch rồi!

Thẩm Chiêu ngoan ngoãn quỳ xuống, nàng không mở miệng giải thích. Ngược lại là Thẩm Dương, huynh ấy kể rõ ngọn nguồn sự việc và cầu tình thay muội muội.

Hầu gia không ngờ việc này còn liên quan đến đại nữ nhi, vậy nên sai người gọi Thẩm Yên đến.

Thẩm Yên nghe nói phụ thân đang trách phạt Thẩm Chiêu, lòng nóng như lửa đốt chạy đến, vừa vào đại đường nàng liền quỳ xuống nhận sai.

Hiện tại, dù Thẩm Chiêu muốn giấu cũng chẳng giấu nổi nữa, may mắn là Hầu gia không trách phạt các nàng, hướng mũi nhọn về Phương Kiêm và những hành động xấc xược của hắn ta.

Hầu gia thấy Thẩm Chiêu hôm nay đã bị kinh sợ, gọi người đến băng bó miệng vết thương cho nàng. Còn Thẩm Yên bị phạt cấm túc ba ngày và chép kinh thư.

Ban đầu định phạt cấm túc Thẩm Chiêu ba ngày, nhưng Thẩm Yên chủ động nhận thay, Hầu gia không nói gì, chỉ gậy đầu coi như đồng ý.

Thẩm Chiêu bị đưa về viện của mình, tỳ nữ giúp nàng tắm rửa, sau đó có người đến băng bó vết thương cho nàng.

Sau việc lần này, Thẩm Chiêu ngoan ngoãn ở trong phủ dưỡng thương, tận đến mấy ngày sau, trạng thái cơ thể tái phát, Thẩm Chiêu không thể không đi hoàn thành nhiệm vụ huỷ sợi tơ hồng.

Chỉ là, ra khỏi phủ bằng cách nào?

Sau vụ bắt cóc lần trước, Hầu gia đã hạ lệnh cấm, giờ Thẩm Chiêu muốn ra ngoài, phải nhận được sự đồng ý của phụ thân.

Lần này nàng ra khỏi phủ là có lý do chính đáng, nếu không cũng chẳng dễ gì thuyết phục phụ thân.

Thẩm Chiêu suy nghĩ một chút, đến thư phòng tìm phụ thân, nửa khắc sau, nàng hưng phấn nhảy tung tăng ra ngoài.

Phụ thân đã đồng ý, nàng có thể ra khỏi phủ với điều kiện là mang theo thị vệ.

Thẩm Chiêu không ngại có thị vệ theo sau, có vết xe đổ lần trước, nàng đi tìm Lưu Dương hẳn nên mang theo thị vệ.

Chẳng qua, lần này Thẩm Chiêu ra khỏi phủ đã gặp ngay người quen trên phố.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi