VỊ THIẾU GIA KHÓ CHIỀU

Phong An Huy thấy vậy chỉ mỉm cười rồi đi nhanh đến chỗ của ông Phong.Uyển Ngưng cũng đi nhanh đến ngồi xuống ghế ở bên cạnh

Cô ngẩng đầu lên nhìn gương mặt đầy vết bỏng trông rợn người.Ông Phong nhận thấy ánh mắt của Uyển Ngưng lên đã nhẹ nhàng mỉm cười.Lúc này, cô bất giác cúi xuống trong đầu nhớ tới năm đầu tiên cô mới đến làm quản gia cho Phong An Huy

Ngày đó hai người cùng nhau đi đến trường cấp 3 của mình như bình thường nhưng chẳng hiểu vì sao chiều hôm đó Phong An Huy không đợi cô về chung mà trực tiếp về luôn rồi

Mấy người con gái trong trường thấy Uyển Ngưng đứng trước cổng trường không có xe đưa về lên đã tiến lại gần

- " Bạn Uyển Ngưng…sao bạn chưa về? Hay đi chung với bọn mình? "

Uyển Ngưng mỉm cười nhẹ nhàng nói lời cảm ơn: " cảm ơn nhưng để dịp khác nhé? Thiếu gia đang đợi tôi ở kia rồi…tạm biệt mọi người "


Cô vẫy tay tạm biệt mấy cô gái đó rồi đi nhanh về phía chiếc ô tô quen thuộc, tài xế lập tức mở cửa xe ô tô: " Ngưng quản gia!! Cậu chủ không về chung với cậu sao ạ? "

Uyển Ngưng dừng bước chân lại khó hiểu nhìn tài xế:" thiếu gia chưa về sao? "

Tài xế thấy vậy liền gật đầu: " tôi đứng chờ ở đây suốt…có thấy thiếu gia đến đây đâu? "

Uyển Ngưng đen mặt nhớ lúc tan học cô đã bảo Phong An Huy đợi một tí để cô đi trực nhật ai ngờ cậu ta trực tiếp đi luôn không thèm đợi nên Uyển Ngưng cứ tưởng Phong An Huy đã quay trở về nhà

Cô hơi nhíu mày xoay người đi vào trong trường tìm kiếm Phong An Huy.Hai người tìm từ lúc trời sáng đến lúc tờ mờ tối vẫn chưa thấy bóng dáng của Phong An Huy

Tài xế tên A Dung thở hổn hển quay sang báo cáo với Uyển Ngưng: " ở…bên kia không có!! "

Cô hơi nhíu mày trong lòng thầm chửi tên Phong An Huy này không biết đã trốn ở nơi nào, ai ngờ dì Trần lại gọi điện đến nói rằng cô hãy quay trở về nhà ngay lập tức

Cả hai nhìn nhau sau đó quay trở về nhà, trên đường cô vô cùng lo lắng không biết nên giải thích như thế nào với dì Trần.Vừa vào trong phòng khách đã thấy ông bà Phong, bác Phong tức Phong Thần Dật-người đứng đầu Phong gia bây giờ và chú Phong, dì Trần…tất cả đều có mặt ở trong phòng khách

Bầu không khí trong phòng vô cùng ảm đạm và âm u khiến cho Uyển Ngưng khiếp sợ.Dì Trần thấy Uyển Ngưng trở về vội vàng đi đến nắm lấy tay cô hỏi han: " cháu có bị làm sao không? "

- " dạ…cháu không sao ạ!! Dì ơi…cháu không thể tìm được thiếu gia…"


Dì Trần thở dài một hơi như thế đã biết chuyện đó: " hiện tại nó không có ở trường đâu…thằng bé bị bắt cóc rồi!! "

Uyển Ngưng nghe thấy hai từ " bắt cóc " mặt không khỏi đơ ra, cô đứng yên một chỗ load thông tin khoảng vài giây sau đó mặt nghệt ra nhắc lại câu đó: " thiếu gia…bị bắt cóc sao ạ? "

Dì Trần thấy nét mặt không tin của Uyển Ngưng thì chỉ gật đầu: " bọn bắt cóc vừa đã gửi thư đe doạ yêu cầu đem tiền đến…có lẽ bọn chúng rất cẩn thận cố tình xóa sạch mọi dấu vết "

Dứt lời, bầu không khí trong phòng trầm xuống hiện tại bọn họ đang truy tìm vị trí của Phong An Huy.Bởi trên chiếc vòng cổ của anh ta có một thiết bị định vị được giấu ở bên trong

Một người đàn ông đang tập trung vào máy tính bàn tay gõ lạch cạch trên bàn phím vài giây sau dừng lại ngẩng lên báo cáo: " đã tìm thấy vị trí của cậu hai "

Mọi người lập tức đổ dồn ánh mắt về phía người vừa nói đó, không để mọi người đợi lâu anh ta liền nói tiếp: " ở phía đông căn cứ AS cách đó khoảng 1km "


Bác Phong lập tức ra lệnh cho người đi chuẩn bị mọi thứ, đột nhiên ông Phong đứng dậy: " đem theo 20 người "

Bác Phong biết ba mình tính làm gì lập tức lên tiếng ngăn cản: " không được đâu ba!! Chuyện này con có thể lo được mà "

Ông Phong trực tiếp làm ngơ con trai mình, chú Phong không khỏi nhíu mày: " ba…ba đừng lên đi thì hơn "

Dì Trần thấy vậy liền nói: " đúng vậy!! Ba đừng đi "

Ông Phong bỏ ngoài tai lời mấy người con nói, bà Phong nhíu mày: " Phong Bắc Thần!! "

Ông Phong quay lại nhìn vợ của mình, bà Phong chỉ thở dài một hơi rồi nói: " nếu xảy ra chuyện gì đừng trách tôi "


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi