VỊ VƯƠNG GIA NÀY TRÁNH XA TA CHÚT!


Hoàng cung Diệp Quốc rất lớn, rộng gấp mấy lần Hoàng cung Yến Quốc.

Thẩm Nhạn đi theo sau lão thái giám tiến cung gặp không ít thứ tráng lệ đường đi được lát đá cẩm thạch xung quanh cây cỏ hiếm lạ còn trồng nhiều hoa xen nhau như thế ngoại đào nguyên đúng là hoàng cung có khác.

Thẩm Nhạn được mở rộng tầm mắt a
Lão thái giám đưa y tới trước một cánh cửa lớn chắc là Dưỡng Tâm Điện đi?! Lúc y coi phim cổ trang thường thấy vậy.

"Cốc.

.

cốc.

.

" lão thái giám cẩn trọng gõ từng nhịp lên cánh cửa nhỏ giọng nói " Bệ hạ, người đã đưa tới"
Một lúc sau bên trong mới có tiếng hồi đáp có lẽ đang làm chuyện gì lỡ vỡ " Vào đi"
Thẩm Nhạn theo phía sau lão thái giám cùng tiến vào y cúi đầu hành lễ theo lễ nghi " Tham kiến bệ hạ"

" Miễn lễ" Hoàng đế lướt lên xuống người Thẩm Nhạn gật gật đầu thì thầm " Rất tốt"
Thẩm Nhạn ngẩn đầu nhìn vị Hoàng đế vào cao tại thương kia, người này sẽ quyết định số phận của y ờ Diệp quốc này.

" Phong ngươi Nhạn Phi đi, thấy sao?" Hoàng đế hạ mắt nhìn thiếu niên trước mắt.

" Hở?" Thẩm Ngạn chưa hiểu mô tê gì.

Cái gì Phi cái gì Nhạn?
Thẩm Nhạn đứng một lúc chưa trả lời, Diệp đế có phần trầm ngâm suy nghĩ, giữa lúc bâu không khí có phần căng thẳng bên ngoài truyền đến giọng nói trầm ổn.

" Ta muốn hắn"
Nam nhân hắc y bước vào cũng không nhìn Thẩm Nhạn một mạch bước tới trước mặt Hoàng Đế giống như chuyện hắn vừa nói không liên quan đến y vậy.

" Ngươi nói gì?" Hoàng Đế bên tai ù ù tưởng mình nghe lầm, không phải chứ vị Hoàng Đệ cứng mềm không chịu nam nữ tài giỏi cỡ nào cũng không lọt vào mắt xanh y ấy vậy một con tin nho nhỏ lại lọt vào đươc? Diệp Chung thầm nghĩ rồi nhìn kĩ Thẩm Nhạn từ trên xuống, đúng là giai nhân ngàn năm có một.

Còn bên này Thẩm Nhạn cũng không khá gì hơn, như sấm sét giữa trời quang!
Tên bi3n thái Ung vương! Trong lòng kinh hãi nhất thời không kịp phản ứng.

Diệp Chấn không biết trong lòng Thẩm Nhạn hắn biến thành kẻ bi3n thái chuyên đi trêu hoa ghẹo nguyệt…lúc nãy hắn đi dạo trong thành chợt thấy đoàn người Thẩm Nhạn tiến vào hoàng cung thầm nghĩ chắc là con tin do Yến Quốc đưa tới vốn cũng không hứng thú với loại con tin này vậy mà lúc nhìn thoáng qua gương mặt lấp ló sao màn xe ngựa lại làm Diệp Chấn một thoáng kinh hồng…ha con tin này nhan sắc không tồi đem về chơi đùa làm vật trang trí thỉnh thoảng lướt nhìn cũng là cảnh đẹp ý vui.

" Được rồi, tặng hắn cho ngươi đem về đi" Diệp Chung thở dài nói, cũng chỉ là một con tin tặng cho A Chấn thì làm sao hơn nữa thứ mà y đã muốn thì phải có cho được, căng quá làm gì cho mệt thân già…
Diệp Chấn hành lễ " Đa tạ Hoàng Huynh"
Thẩm Nhạn: "! !".

∑d(°∀°d) Ơ kìa!
Không, y thà làm Phi trong cung cũng không muốn làm nam sủng cho Ung Vương a!
Huhu tên bi3n thái này ai biết có khuynh hướng S không! Tấm thân nhỏ bé này của Y không gánh nổi hắn đâu! !
Diệp Chấn hành lễ xong cũng không đợi Hoàng Đế trả lời liền đi lại chỗ Thẩm Nhạn đứng.

Thẩm Nhạn: ∑d(°∀°d)
Vị huynh đài này có gì từ từ nói! TvT
Người xưa có câu: Quân tử động khẩu bất động thủ nha!

Trời đất đảo lộn chưa kịp định thần thì phát hiện mình bị tên Ung Vương bi3n thái khiêng lên vai!
Ọe, đừng ! đừng ép bụng ta quá ta chưa ăn gì nha không muốn nôn đâu!
Thẩm Nhạn vội giãy dụa phản kháng thì một cơn đau bất chợt kéo đến từ vị trí khó nói!
Bốp! " Yên!" Diệp Chấn quát lên.

Hắn! Hắn! Hắn thể nhưng dám đánh mông Y! Từ thời cha sanh mẹ đẻ tới giờ Y còn chưa bị ai đánh mông! Thẩm Nhạn cảm thấy Y có thể nghe tiếng tam quan mình vỡ vụn!
Diệp Chấn nào biết tiếng lòng Thẩm Nhạn đang gào thét , hắn thầm nhíu mày.

Nhẹ quá, hắn cảm thấy mình đang khiêng một con heo con nhỏ vậy trọng lượng không khác là bao…xem ra cần phải bồi bổ con y hắn không muốn phải ôm một bộ xương cứng đơ ngủ đâu rất đau cơ.

Thẩm Nhạn: (ꐦ ´͈ ᗨ `͈ )
Hắn cứ như vậy mà một đương khiêng y về Ung Vương Phủ.

__ __ ___
Ung Vương Phủ.

Diệp Chấn khiêng người trên vai một mạch đi về Tuyết Nhạn Cư, quản gia Ung Vương Phủ ,Diệp Toàn đi theo sau thầm sửng sốt.

Nha, là Tuyết Nhạn Cư
Từ lúc thấy Vương Gia nhà mình khiêng một mỹ nam nhân từ bên ngoài về lão liền biết trong phủ sắp có thêm một bình hoa nữa rồi, từ trước giờ trong phủ có vô số mỹ nhân hiếm có nhưng dù gì cũng chỉ là nam sủng sống được vài ngày là cùng với tính cách thất thường của Vương Gia chưa tới nữa tháng đã có hơn mười vị nam sủng đi chầu trời rồi.

Lão Diệp liếc nhìn Thẩm Nhạn trên vai Vương Gia nhà mình thầm khen ngợi quả là mỹ nhân hiếm có khó tìm, nhìn tuổi tác còn trẻ vậy mà chết sớm thật mệnh khổ nha

Trước giờ không thiếu mỹ nhân ở trong phủ Lão cũng gặp được nhiều loại người nhưng chưa thấy Vương Gia đưa ai đến Tuyết Nhạn Cư này cả.

Đây là nơi mà đích thân Vương Gia thiết kế xây dựng làm nơi nghĩ mát trong phủ nha! Vừa đẹp vừa yên tĩnh…
Ấy vậy mà lần này lại phá lệ đưa một nam sủng mới vào ở!
Diệp Chấn một mạch đi vào Tuyết Nhạn Cư, sau đó đạp cửa một phát ném mạnh Thẩm Nhạn lên giường!
Thẩm Nhạn: " A!" Xương của ta! Tên bi3n thái khuynh hướng S!
Hắn không thèm để ý Y quay đầu nói với quản gia trong phủ
" Sau này hắn là nam sủng mới của bản vương ngươi cử vài người đến hầu hạ hắn.

Không cho hắn bước nữa bước ra khỏi Tuyết Nhạn Cư" Diệp Chấn giọng trầm trầm nói.

" Vâng" Diệp Quản Gia ôn tồn trả lời, thầm nghĩ
Nha, bệnh chiếm hữu của Vương Gia lại bộc phát rồi, thầm liếc nhìn Thẩm Nhạn đang ngu ngơ bị quăng lên giường lúc nãy, vị mỹ thiếu niên này trông có vẻ ốm yếu nha phải bồi bổ cho y mới được vì cuộc sống tinh thần của Vương Gia, Quản Gia như ta phải cố hết sức!
Thẩm Nhạn: "! " MN! Có ai hỏi ý ta chưa hả quân khốn nạn! Bi3n thái! Bắt cóc trẻ em kia!!! (ꐦ ´͈ ᗨ `͈ )
Diệp Chấn nghe quản gia trả lời xong cũng không thèm liếc ai kia ở trên giường mà phủi áo một mạch đi.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi