Quyền Dạ Khiên liếc nhìn điện thoại, trông thấy bức ảnh được gửi trong nhóm thì đen mặt, cũng buột miệng chửi bậy, Nam Mẫn liếc nhìn điện thoại anh ta: “Chuyện gì thế?”
“Không có gì”, Quyền Dạ Khiên muốn giấu nhưng Nam Mẫn đã tinh mắt nhìn thấy, ánh mắt cô trợn trừng: “Mọi người còn lén lút tạo nhóm sau lưng em nữa hả?”
Quyền Dạ Khiên thầm nói: Đó không phải là trọng điểm!
Nam Mẫn hết sức tức giận, nhất quyết phải giật lấy điện thoại: “Mọi người nói xấu sau lưng em đúng không?”
Cô nấc lên một cái, hờ hững lướt nhật ký trò chuyện, mấy anh em trong nhóm nghe thấy giọng cô thì thoát ra hết, chân như bôi dầu, chạy nhanh cực, chẳng mấy chốc cái nhóm đó đã bị giải tán.
Bọn họ tắt đi rất nhanh, nhưng Nam Mẫn vẫn thấy bức ảnh đó, một cô gái ăn mặc quyến rũ, nửa đêm gõ phòng số 77, trên tay còn cầm một chai rượu.
Phòng 77 Thủy Vân Gian, đó không phải là nơi Dụ Lâm Hải đang ở ư?
Cô lạnh lùng à rồi cười một tiếng, quay sang nhìn Quyền Dạ Khiên: “Đêm rồi còn gọi đào tới kia, em đã nói là Dụ Lâm Hải thích con gái.
Chỉ là người anh ta thích mãi mãi không phải là em mà thôi”.
Quyền Dạ Khiên hết sức đau lòng: “Em nhỏ…”
“Bỏ đi, dù sao em cũng không thèm, anh ta thích ai thì cứ tìm người đó đi”.
Nam Mẫn ném điện thoại lại cho anh ta, uống cạn ly rượu cuối cùng, vịn bàn đứng dậy, lảo đảo đi ra ngoài: “Em mệt rồi.
Em về phòng ngủ đây, ngủ ngon”.
Quyền Dạ Khiên lo lắng đỡ em gái về phòng, mãi đến khi cô nằm xuống, anh ta mới lấy điện thoại ra, tức giận gọi cho Bạch Lộc Dư.
“Tìm vài người, trùm bao tải đánh tên đó một trận, trút giận cho bé sáu!”
Tối qua trước khi đi ngủ, quản gia Triệu đã ép Nam Mẫn và Quyền Dạ Khiên uống canh giải rượu, sáng dậy cũng không bị đau đầu, Nam Mẫn cảm động rơi nước mắt ôm hôn quản gia Triệu.
Quyền Dạ Khiên cũng muốn hôn, nhưng Nam Mẫn lại đẩy anh ta ra: “Đậu hũ của mẹ Triệu mà anh cũng muốn ăn, có còn là người không hả?”
“Chỉ cần là đậu hũ của mỹ nữ, anh đều muốn ăn”.
Quyền Dạ Khiên mạnh miệng nói: “Em dám nói mẹ Triệu không phải là mỹ nữ?”
Nam Mẫn nheo mắt nhìn anh ta, nham hiểm thật nham hiểm mà.
Quản gia Triệu nở nụ cười đầy yêu thương, đã rất lâu rồi không được nhìn thấy cảnh anh em chí chóe với nhau như vậy, trong nháy mắt như trở lại ngày xưa.
Lúc đó, có đông đủ mọi người, nhà là nhà, người nhà vẫn là người nhà.
Bây giờ…haizz.
Quản gia Triệu nuốt xuống tiếng thở dài, giục bọn họ nhanh đi ăn sáng.
Nam Lâm xuống tầng, lễ phép chào hỏi mọi người rồi ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Nam Mẫn, Nam Mẫn bưng một bát cháo đến trước mặt cô ấy, buột miệng hỏi: “Nam Nhã đâu?”
“Em gõ cửa phòng chị ấy, nhưng không thấy trả lời, còn tưởng chị hai đã xuống dưới rồi”.
Nam Lâm đứng lên: “Em lên gọi chị ấy…”
“Không cần em phải đi”, Nam Mẫn ấn Nam Lâm ngồi xuống, bảo người giúp việc lên tầng gọi, lạnh lùng nói: “Nói với cô ta, nếu không muốn dậy cũng không sao, nhưng đến giờ ăn mà không xuống, sẽ không còn phần cho cô ta”..