VỢ CŨ TÔI KHÔNG MUỐN LÀM NGƯỜI THAY THẾ


“Yên tâm, tôi không đi”.

Giọng Nam Mẫn vẫn bình thản: “Anh Dụ xảy ra chuyện trên địa bàn của tôi, về tình về lý tôi đều phải cho anh ấy một lời giải thích thỏa đáng, các anh canh giữ ở đây, tôi đi gọi điện thoại”.

Nghe thấy cô nói sẽ ở lại, Hà Chiếu mới thở phào nhẹ nhõm.

Đợi Nam Mẫn đã đi xa, nét mặt của Phó Vực nháy mắt trùng xuống, hỏi Hà Chiếu: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh đem mọi chuyện từ đầu tới đuôi không sót điểm nào kể lại cho tôi nghe”.

Ở bên kia, Nam Mẫn nghiêm mặt bấm một số điện thoại, ngay khi đầu dây bên kia có người nhấc máy, cô liền hỏi: “Dụ Lâm Hải bị đánh bị thương rồi, có phải là anh cho người làm không?”
Bạch Lộc Dư bên kia ấp úng quanh co một lúc, Nam Mẫn đang định phát cáu thì điện thoại đã bị Quyền Dạ Khiên giành lấy:
“Là do anh cử người làm, tên nhóc đó ức hiếp em lâu như vậy, đánh một trận đã là hời cho nó rồi, anh còn chưa ra chiêu tàn độc đâu, chỉ là cho nó chịu chút đau khổ da lông.


Thế nào, có hả giận không?”
Quả nhiên là do các anh trai làm.

Nam Mẫn giận đến mặt tái xanh, tay cô run lên cầm cập, ‘bụp’ một tiếng liền cúp điện thoại, sau đó tìm nhóm wechat của mấy anh em họ rồi ghi âm giọng nói chỉ có một câu.

“Các anh à, em chỉ nói một lần, toàn bộ các anh đều nghe kỹ cho em, chuyện giữa em và Dụ Lâm Hải đã kết thúc từ lâu rồi, không ai được phép động vào anh ta nữa!”
Chẩn đoán của Nam Mẫn không sai, Dụ Lâm Hải trông có vẻ bị thương nặng, nhưng tất cả đều là vết thương ngoài da.

“Sao lại nhìn tôi như vậy”, Dụ Lâm Hải bị Nam Mẫn nhìn tới có chút chột dạ không thể giải thích được: “Có phải dáng vẻ này của tôi trông rất thảm thương không?”
Tuy rằng anh ba ra tay tàn nhẫn nhưng lần hành động này cũng đã nương tay, muốn trút giận cho cô là thật, kiêng dè tập đoàn Dụ Thị cũng không giả nhưng cho dù chỉ là vết thương ngoài da, Dụ Lâm Hải cũng chưa chắc sẽ chịu để yên.


Cô ghét anh ba tự mình quyết định, cô vốn là một người ghét rắc rối nhất nhưng anh lại khăng khăng gây phiền phức cho cô, là đang chê những ngày tháng sau khi trở về thành phố Nam của cô quá an nhàn hay sao?
Nhưng điều khiến cô khó hiểu nhất chính là Dụ Lâm Hải.

Bản lĩnh của anh ta không tệ, cho dù người của anh ba lợi hại đến đâu cũng không sánh được với cảnh sát đặc nhiệm, sao có thể bị đánh thảm hại như vậy?
Nam Mẫn khoanh tay đứng bên giường lặng lẽ nhìn Dụ Lâm Hải, vẻ mặt cô như bị đông cứng lại vậy.

Trước đó Dụ Lâm Hải có tỉnh dậy qua, cũng đã thay quần áo bệnh nhân, trên đầu anh quấn băng gạc trắng, khuôn mặt trắng bệch như giấy, vài tiếng trước còn là người đàn ông dồi dào sức sống cãi vã với cô, chớp mắt đã hoá thành một người đẹp ốm yếu.

“Sao lại nhìn tôi như vậy”, Dụ Lâm Hải bị Nam Mẫn nhìn tới có chút chột dạ không thể giải thích được: “Có phải dáng vẻ này của tôi trông rất thảm thương không?”
Nam Mẫn lạnh giọng: “Yên tâm, cho dù thảm hại tới đâu cũng không bằng tình cảnh bại liệt nghiêm trọng ba năm trước”.

Như thể bị một kiếm xuyên tim, Dụ Lâm Hải không kìm đượm ho khụ khụ.

Phó Vực ở bên cạnh xót ruột không thôi mới chạy tới vỗ lưng cho Dụ Lâm Hải, bất mãn quở trách Nam Mẫn: “Tiểu Nam à, cậu ta còn đang bị thương đó, em đừng kích động cậu ta nữa, không thể nói vài câu dễ nghe sao?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi