VỢ CŨ TÔI KHÔNG MUỐN LÀM NGƯỜI THAY THẾ


Nam Mẫn có thể hiểu được, nhưng không thể tha thứ.

Vì vậy, phạt anh ta là chuyện phải làm.

“Nhiệm vụ của anh vẫn chưa hoàn thành, dự án cũng chưa làm xong, anh trở về đây làm gì”.

Giọng Nam Mẫn lạnh lùng và vô tình đến mức không thể diễn tả thành lời: “Tôi không cần anh ở bên cạnh tôi, tôi chỉ cần anh hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao, làm tốt công việc và trách nhiệm của mình.

Anh có hiểu ý tôi không?”
“Nhưng mà tổng giám đốc Nam…”
Tưởng Phàm muốn nói điều gì đó, lại bị Cố Hoành bịt miệng lại, cười với Nam Mẫn: “Tổng giám đốc Nam đừng giận, để tôi khuyên anh ấy”, bèn kéo người ra ngoài.

Nam Mẫn thở dài, hết người này đến người khác, chẳng có người nào là bớt lo.

Mười mấy phút đồng hồ trôi qua, Cố Hoành lại vòng trở về, kể rằng nhờ cái lưỡi dài không quá ba tấc của mình huyên thuyên cả buổi trời, cuối cùng cũng đã khuyên Tưởng Phàm rời đi.


Lại dò xét sắc mặt Nam Mẫn, thử khuyên nhủ: “Tổng giám đốc Nam, phó tổng Tưởng… Cũng chỉ muốn tốt cho cô thôi, anh ấy không hề có ý định bán đứng cô, cô hãy tha thứ cho anh ấy đi”.

Nam Mẫn không ngẩng đầu lên, hờ hững nói: “Sao, định cầu xin cho anh ta hả?”
Cố Hoành ngượng ngùng cười cười.

“Phó tổng Tưởng cũng đã rất hối hận vì chuyện lần trước, tự trách mình quá lắm mồm, còn tát bản thân hai cái.

Cô đừng giận anh ấy nữa, cô điều anh ấy đi xa như vậy, những lúc thế này lại không cho anh ấy ở bên cạnh, việc đó còn khó chịu hơn cả giết chết anh ấy”.

“Anh đau lòng cho anh ta hả?”, Nam Mẫn lạnh lùng nói: “Nếu như anh phạm phải lỗi giống hệt anh ta, chắc chắn tôi sẽ không điều anh xuống công ty con, mà trực tiếp tiễn anh sang châu Phi, cho anh đến sa mạc Sahara ngậm cát luôn”.

Mặt Cố Hoành giật giật: “Cô yên tâm, chỉ cần không phải là mỹ nhân kế thì cái gì tôi cũng chịu được”.

Nam Mẫn nghe thế thì bật cười, mắng: “Lượn đi!”
Cố Hoành ngây ngô vò đầu.


“Được rồi, đừng tranh cãi với tôi nữa”.

Nam Mẫn giơ tay với lấy cái túi tài liệu, đưa cho Cố Hoành: “Đậy là tài liệu về công ty con ở thành phố Bình, trong đó có vài dự án đã qua tay Nam Ninh Bách trong những năm qua, anh đưa cho Tưởng Phàm điều tra, xem coi trong đó có bao nhiêu lỗ hổng và những khoản mờ ám”.

Cố Hoành nghiêm túc kiểm tra, sau đó yên tâm: “Tôi biết cô sẽ không tùy tiện đối xử với người trong nhà như thế đâu mà, thì ra là muốn phó tổng Tưởng làm Địch Nhân Kiệt, sao cô không nói sớm, làm anh ta sợ mất mật”.

“Tưởng Phàm là Địch Nhân Kiệt thì tôi là cái gì?”, Nam Mẫn nhìn anh ta với ánh mắt dò xét lạnh lẽo.

Cố Hoành nói: “Là một nữ hoàng, Võ Tắc Thiên đó”.

Nam Mẫn làm bộ giơ chân đá, bị anh ta né được.

“Được rồi, đừng đùa nữa”, Nam Mẫn suy tư nói: “Hôm nay làm ầm ĩ như vậy, chắc chắn Nam Ninh Bách và Nam Ninh Trúc sẽ không ngồi yên, anh tìm người để ý hành động của bọn họ, có vấn đề gì lập tức báo cho tôi biết”.

Cố Hoành gật đầu đồng ý, sau đó ra ngoài.

Chuông điện thoại reo lên liên tục, là Hà Chiếu gọi tới, Nam Mẫn khẽ nhíu mày nghe máy, lại nghe Hà Chiếu cố cắn răng nói ra “yêu cầu” của Dụ Lâm Hải.

Nam Mẫn cầm bút xẹt ngang qua tờ giấy, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi