“Cô cả, ông ba đến”, quản gia Triệu nhìn thấy sắc mặt Nam Ninh Trúc không tốt, vội vàng bẩm báo với Nam Mẫn.
Nam Ninh Bách quay đầu: “Lão tam, chú tới rồi, đang định đi đưa thiệp mời cho chú đây”.
“Thiệp mời cái gì chứ!”
Mặt Nam Ninh Trúc trầm xuống, hung hăng xông vào phòng ăn, giơ ngón tay chỉ vào Nam Mẫn và Nam Lâm: “Hai con nhóc chết tiệt chúng mày làm gì vợ tao? Hà Hân bị thương thành như vậy là chúng mày đánh?”
Nam Lâm vừa muốn đứng dậy, liền bị Nam Mẫn ấn một cái, cô lạnh nhạt nói: “Cháu đánh”.
“Đó là thím ba mày đó!”
Nam Ninh Trúc trừng mắt: “Mày dám ra tay với cô ấy?”
Nam Mẫn thờ ơ: “Tại sao không dám? Cô ta dám chạy đến Nam Tinh làm loạn, đánh nghệ sĩ của công ty thì phải đánh thật đau để tỉnh ngộ.
Sao hả, chỉ cho phép cô ta đánh người, không cho phép người khác đánh ngược lại sao?”
“Mày…”, Nam Ninh Trúc giận đến mức muốn xông về phía trước, nhưng lại bị Nam Ninh Bách đưa tay ngăn lại.
Đầu óc ông ta mơ hồ: “Lão tam, xảy ra chuyện gì thế? Chú nói gì vậy? Em dâu bị thương?”
Sắc mặt Nam Ninh Trúc cực kỳ khó coi, khuôn mặt trầm xuống, giơ tay chỉ về Nam Mẫn: “Đứa cháu gái cả này của chúng ta loại bỏ chức vị của em, Hà Hân giận dữ, chạy đến truyền thông Nam Tinh tìm nó nói lý, kết quả bị nó đánh một trận, mặt cũng bị đánh hỏng, dọa em giật mình.
Dù Hà Hân có hơi lỗ mãng một chút, nhưng nói thế nào cô ấy cũng là trưởng bối của mày, mày dám ra tay đánh cô ấy, mày điên rồi sao?”
Nam Lâm không nghe nổi bố phê bình chỉ trích Nam Mẫn, lúc này cô ấy đứng lên nói: “Bố, bố đừng gây phiền toái đến chị cả nữa, Hà Hân là con đánh”.
“Con?”
Nam Ninh Trúc nhìn đứa con gái trước giờ luôn mềm yếu khôn khéo này, ông ta híp mắt lại.
Thật ra ở trong điện thoại Hà Hân đã nói là Nam Mẫn xúi giục Nam Lâm đánh mình, nhưng ông ta không hề tin, cho cho rằng vợ muốn kéo Nam Lâm xuống nước, từ trước đến này con nhóc này chỉ có bị bắt nạt, đâu có biết đánh người?
“Là con”, Nam Lâm vươn cổ lên, thừa nhận một cách đường đường chính chính: “Từ đầu đến cuối con đánh cô ta ba mươi cái bạt tai, không giữ sức lực, tay con vẫn còn đang sưng”.
Cô ấy giơ tay lên, mặc dù dùng đá viên tiêu bớt sưng, nhưng vẫn có thể nhìn ra rõ ràng vẫn đang sưng phồng.
“Thật sự là mày làm?”
Nam Ninh Trúc thấy vậy, lập tức hung dữ quát lên: “Mày dám đánh mẹ mày, mày muốn tạo phản hả!”
Ông ta giận đến mức giơ bàn tay gấu quạt tới, Nam Nhã bị dọa sợ vội vàng lui sang một bên, tránh bị vạ lây.
Nam Mẫn đứng lên bảo vệ Nam Lâm sau lưng, còn đá một cái ghế đầu qua, Nam Ninh Trúc bị vướng chân liền lảo đảo, thiếu chút nữa ngã chổng vó.
Nhìn dáng vẻ chật vật của Nam Ninh Trúc, Nam Nhã đứng ở một bên không nhịn được bật cười “phì phì”..