Tống Kiêu trợn mắt há mồm nhìn người mặc đồ đen đang bị buộc phải xoay vòng vòng, sau đó lại lảo đảo ngã xuống đất, không còn chút sức lực nào để đánh trả.
Cậu ta ngạc nhiên, cả người dính sat ván cửa như thạch sùng.
Trong thoáng chốc, Nam Mẫn đã giải quyết xong hai tay sai vừa cao lớn vừa khỏe mà chẳng tốn nhiều sức.
Đây… đây, đây… cô ấy, cô ấy, cô ấy… là phó tổng giám đốc bình thường thật sao?
Nhưng mái tóc giả của Nam Mẫn không được cài chắc nên sau mấy cú đánh vừa rồi, nó đã lệch khỏi vị trí, cô giơ tay lên chỉnh lại mà thấy không ổn nên gỡ xuống luôn, sau đó lại chỉnh lại mái tóc ngắn dày đen của mình.
Cô cũng tháo mắt kính, trở tay cài ra sau gáy.
“Sếp… sếp Tống”.
Tống Kiêu ngây người, chạm vào ánh mắt của Nam Mẫn, cậu ta cũng run rẩy giơ tay lên chỉ vào dưới khóe miệng cô: “Nốt ruồi của cô… rớt, rớt rồi kìa!”.
“Ồ”, Nam Mẫn sờ vào nốt ruồi giả đó, vẫn còn muốn dán vào nhưng keo đã không còn, không dính nữa.
Cô tìm thùng rác nhưng không chẳng thấy đâu, vì thế tiện tay nhét vào trong mũi tay sai.
Tống Kiêu: “…”
Cậu ta cảm thấy dường như mình mới xem một đoạn phim khoa học viễn tưởng, sao mà hoang đường như thế?
Hơi thở của Tư Đạc vừa gấp gáp vừa yếu ớt, trong màn sương mờ ảo, anh ta như thể nhìn thấy một tiên nữ giáng trần… không, không phải là tiên nữ mà là nữ anh hùng thạo võ biết cải trang.
Anh ta đã không còn đứng vững nữa, chân mềm nhũn khuỵu xuống đất, lúc sắp ngã lên mảnh thủy tinh vỡ nát thì có người đỡ anh ta lại.
Nam Mẫn nhanh tay lẹ mắt túm lấy cổ Tư Đạc, tránh để đầu gối anh ta lâm vào thảm cảnh bê bết máu.
Tống Kiêu thở phào, nhưng sao động tác của Nam Mẫn giống như xách gà vậy kìa?
“Anh không sao chứ?”, Nam Mẫn không nghĩ động tác của mình có gì không đúng, nhìn Tư Đạc hỏi.
Tư Đạc lắc đầu, cố gắng chống người dậy.
Nam Mẫn thấy anh ta đứng cũng chật vật bèn giơ tay ra đỡ anh ta một cái, nhưng lúc này anh ta đang trong trạng thái cực kỳ nhạy cảm, được Nam Mẫn đỡ mà toàn thân run lên bần bật.
Sự run rẩy của anh ta chẳng khác gì biểu hiện của người bị điện giật, Nam Mẫn cụp mắt nhìn xuống là biết ngay chuyện gì xảy ra.
“Họ chuốc thuốc anh à?”
Vẻ lúng túng và chật vật thoáng hiện ra trên gương mặt Tư Đạc, sau đó đôi mắt anh ta lạnh đi, nín lặng liếc nhìn gã đàn ông trung niên đang nằm co ro trên giường.
Tối qua ở khách sạn Tinh Nguyệt khó khăn lắm mới thoát được một kiếp nhờ sự giúp đỡ của Thư Anh, không ngờ vẫn rơi vào tay tên súc sinh này.
Nhưng rõ ràng ly rượu đó là do ông chủ Lý Long Thăng đích thân đưa cho anh ta, lấy lý do anh ta tối qua vô lễ với ông chủ Vương nên hôm nay phải bồi tội, hóa là bồi tội theo kiểu này đây.
Anh ta cười khẩy, đúng là bị bán đứng mà còn đếm tiền giúp người ta..