VỢ CŨ TÔI KHÔNG MUỐN LÀM NGƯỜI THAY THẾ


“Cậu Phó” đổi thành “tổng giám đốc Phó”, Phó Vực biết lần đàm phán này đã thành công đến tám mươi phần trăm.

Anh ta cười rộ lên: “Nhà họ Phó chúng tôi có hơi ngang ngược, thường khi hợp tác với ai cũng phải lấy được tám phần, nhưng để theo đuổi được cô thì tôi sẵn sàng nhường đi ba phần, chúng ta chia năm năm được không?”
Nam Mẫn vui vẻ: “Cậu Phó thật hài hước, bữa cơm này tôi mời, anh thoải mái”.

Cô lạnh mặt, đứng dậy định bỏ đi.

Lật mặt có thể nói là nhanh hơn cả lật sách.

Phó Vực chợt lặng người, bị lay động bởi kỹ thuật lật mặt của cô, khi anh ta kịp phản ứng lại thì cô đã sải bước ra đến cửa, anh ta vội vàng chạy tới, xoay người đứng trước mặt Nam Mẫn, chặn cửa.

“Cô Nam, tôi không hề nói đùa, tôi đang cực kỳ nghiêm túc”.


Nam Mẫn khẽ ngước mắt lên, đôi mắt lạnh lùng và trong trẻo đảo qua mặt anh ta, cảm thấy trải qua ba năm giày vò bên cạnh Dụ Lâm Hải, sự kiên nhẫn của cô đã tốt hơn trước kia rất nhiều, có thể tiếp tục nói nhảm với người này.

“Thứ nhất, con người tôi luôn phân biệt công và tư rõ ràng, cũng rất ghét cái loại đàn ông lợi dụng công việc để tranh thủ tán gái, anh tưởng rằng anh hấp dẫn phụ nữ lắm ư?”
“Thứ hai, nhà họ Phó các người ngang ngược, nhưng nơi này không phải là thành phố Dung, mà là thành phố Nam.

Thành phố Nam này vẫn chưa có nhà họ Phó”.

“Thứ ba, anh tới tìm người ta hợp tác mà lại đòi năm phần, nằm mơ hả? Ba phần tôi cũng không muốn chia cho anh!”
Phó Vực nghe hết một, hai, ba điều của cô thì gật đầu cảm thấy lời cô nói rất có lý, sau đó cực kỳ tốt tính hỏi: “Chỉ có ba điều thôi hả? Có điều thứ tư không?”
Con người này đúng là mặt dày mày dạn.

“Thứ tư”, Nam Mẫn đáp ứng nhu cầu của anh ta, tiến lên từng bước, lạnh lùng nói: “Đào góc tường của anh em mình, đó là hành vi của một con người ư?”
Phó Vực nghe thế thì nói ngay không hề suy nghĩ: “Cô với tên họ Dụ kia ly hôn rồi cơ mà?”

Giết người phải đâm vào tim, Nam Mẫn không hề khách sáo dùng giày cao gót giẫm chân anh ta một cái.

“A… Hưm”.

Lần đầu tiên Phó Vực cảm nhận được sức mạnh của giày cao gót, đau đớn kéo nhau dồn lên trung ương thần kinh, thật sự rất đau nhức.

Nhìn bóng lưng lạnh lẽo của Nam Mẫn khi bỏ đi, anh ta vẫn không sợ chết bỏ thêm một câu: “Ngày mai Lâm Hải sẽ kết hôn, cô có đến không? Đi cùng đi”.

Hôn lễ chờ mong đã lâu, rốt cuộc cũng đến.

Trác Huyên ngồi trước gương, thưởng thức dáng vẻ xinh đẹp của mình trong chiếc váy cưới, tim đập rộn ràng.

Cô ta đỡ chiếc vương miện đính kim cương trên đầu, gắt giọng: “Ai da, cái vương miện này nặng thế, cổ tôi nhỏ lắm, đội không có nổi”.

Nhóm phụ dâu vừa mới thay quần áo, không mấy hài lòng với đồ phụ dâu của mình, nghe cô nàng Versailles nói thế thì trao đổi ánh mắt với nhau, lại cố ton hót nịnh bợ: “Xem Trác Huyên của chúng ta này, thật xinh đẹp, lóa hết cả mắt!”
Trác Huyên nhận được lời khen thì lại càng vui vẻ, liếc sang nhóm chị em xinh xắn của mình thì không nhịn được che miệng thét chói tai: “Trời ạ, sao các cậu lại béo thế này?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi