VỢ CŨ TÔI KHÔNG MUỐN LÀM NGƯỜI THAY THẾ


Nghe thấy ba chữ xa lạ này, lập tức Nam Mẫn có chút ngơ ngác.

Người đàn ông này có nhiều tính xấu, tính cách cũng cứng ngắc, không ai hiểu anh hơn cô, có thể nói ra ba chữ “thật xin lỗi” này, quả đúng là cây sắt ngàn năm nở hoa, xưa nay chưa từng thấy.

Nhưng cho đến nay câu cô mong đợi nhất trước giờ không phải “Thật xin lỗi”, mà là “Anh yêu em”.

Trong lòng Nam Mẫn cười tự giễu, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên, cô nhàn nhạt nói: “Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh”.

Cô quay đầu lên xe.

Thái độ lạnh nhạt của cô khác một trời một vực so với trước kia, giống như thật sự không có bất kỳ tình ý gì, không có một chút quyến luyến với anh..

Thật sự đã tuyệt vọng với anh rồi?

Các trợ lý đều đã lên xe, chuẩn bị xuất phát.

Động cơ vừa mới nổ, Dụ Lâm Hải đột nhiên nghĩ đến một chuyện, anh tiến lên đập vào cửa kính xe.

Trong lòng Nam Mẫn đã mất kiên nhẫn, người đàn ông này vẫn chưa xong? Từ lúc nào anh trở nên đàn bà như vậy?
Cô hạ cửa kính xe xuống: “Anh Dụ còn có chuyện gì thế?”
Dụ Lâm Hải hỏi: “Ba năm trước tại sao cô lại giả thành y tá đến bên cạnh chăm sóc tôi? Tôi chọn trúng cô, nhưng rõ ràng cô có thể từ chối, tại sao phải lựa chọn đồng ý?”
Đây mới là vấn đề mấu chốt!
Nam Mẫn nghiêng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú đầy hoài nghi của anh, giống như thật sự rất vướng mắt, rất quan tâm vấn đề này.

“Đã không còn quan trọng nữa rồi”, hạt mưa lạnh như băng bay từ cửa sổ vào, cảm giác mát lạnh bao trùm lên mặt, phủ kín vào đầu, giọng cô lạnh lẽo: “Về sau gặp trên giang hồ thì làm như không quen đi”.

Cửa kính xe chậm rãi khép lại, ba chiếc xe hơi màu đen nhanh chóng rời khỏi ngõ nhỏ.


Dụ Lâm Hải cố gắng đứng vững dưới màn mưa, nhìn theo chiếc xe ngày càng xa khỏi tầm mắt, buồn bã mất mát, dường như có một thứ gì đó trong tim đã biến mất khỏi sinh mệnh của anh rồi.

Trong lòng xuất hiện cảm giác đau đớn chưa từng có.

Bả vai đột nhiên hơi nặng.

Anh quay đầu qua, nhìn thấy gương mặt tươi cười sáng lạn của Phó Vực, trên người anh ta vẫn còn hơi nước, tóc cũng ẩm ướt, cả người như chìm trong màn sương mù, nhưng gương mặt đó lại cố tình sáng rỡ như ánh mặt trời ban trưa.

Phó Vực khoác lên vai anh, hỏi như đang muốn trêu ngươi: “Người ta vừa mới đi là cậu lại bắt đầu nhớ nhung rồi hả?”
Dụ Lâm Hải ghét bỏ đẩy anh ta khỏi người mình, gương mặt tuấn tú lạnh lùng: “Liên quan quái gì tới cậu”.

“Tất nhiên là liên quan tới tôi rồi”.

Phó Vực như keo dán sắt, cứ dính chặt lấy người Dụ Lâm Hải: “Vợ bạn không được đụng vào.

Nhưng nếu hai người đã chia tay rồi thì Nam Mẫn là người tự do, tôi có thể thoải mái theo đuổi cô ấy”..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi