VỢ CŨ TÔI KHÔNG MUỐN LÀM NGƯỜI THAY THẾ


“Chắc chắn là lớn bụng rồi, ha ha ha…”
Người đó há miệng cười vui vẻ, đột nhiên bả vai bị ai đó vỗ một cái, cô ta quay đầu lại theo bản năng, lại bị hắt một ly rượu đỏ, sau đó ly rượu nhanh chóng vỡ tan trên đỉnh đầu cô ta.

Cô ta sợ đến mức hét to, khi những mảnh thủy tinh dần rơi xuống hết, cô ta mới trông thấy một người con gái trong chiếc váy đỏ hồng, vẻ mặt lạnh lẽo.

“A…”, tiếng hét chói tai vang vọng khắp nơi.

Nam Mẫn luôn tuân theo đúng một nguyên tắc… Có thể động tay thì không cần phải phí võ mồm.

Cô có thể tốn chút nước miếng để dạy dỗ cô em gái trong nhà, nhưng với người ngoài, cả việc vung tay lên tát cô cũng ngại đau.


Trước mắt tâm trạng cô đang không được tốt, lại có người nhảy ra trước họng súng, thế thì đừng trách cô không khách sáo.

Hội trường có tiếng người tiếng nhạc cực kỳ ồn ào, ban đầu chẳng có ai quan tâm đến động tĩnh bên này, chỉ có mấy cô gái chưa từng gặp phải tình huống thế này nên cứ hét toáng lên, tiếng la oai oái vang vọng mãi không ngừng.

Nhờ ơn mấy cái loa chạy bằng cơm đó, Nam Mẫn luôn sống hướng nội trở thành trung tâm của sự chú ý, ánh mắt bốn phía đều tập trung về nơi này, mấy kẻ thích góp vui cũng nhào tới.

Người bị hắt đầy rượu trên mặt, thiếu điều bị đập vỡ đầu kia là cô gái duy nhất không la, cô ta đã choáng váng hết mặt mày rồi, nuốt ngụm rượu bị hắt vào miệng xuống, lắp bắp hỏi: “Cô… Cô là ai?”
Hôm nay những người đến tham gia tiệc rượu đều là kẻ không phú thì quý, dù có là ngôi sao giới giải trí thì cũng phải từ hạng hai trở lên, cô ta chính là một diễn viên hạng hai gần đây đang lên như diều gặp gió, lăn lộn trong giới giải trí mười mấy năm, thứ am hiểu nhất chính là quan sát sắc mặt.

Tuy cô ta cực kỳ sợ hãi, nhưng thấy trang phục và trang sức trên người Nam Mẫn, dù là bộ lễ phục đặc chế hay là dây chuyền ngọc lục bảo trên cổ, tất cả đều là những thứ cô ta có quay phim cả đời cũng không có được, nên khí thế cũng yếu đi.

“Cả tôi cũng không biết, lại dám nói xấu sau lưng tôi, tôi nên nói cô là nghé con không sợ cọp, hay là cô ăn gan hùm mật báo đây”.


Lần này Nam Mẫn vẫn còn nương tay lắm, cái ly đập vào đầu, thủy tinh văng ra trông đáng sợ là thế, nhưng không ảnh hưởng gì đến da thịt.

Với phụ nữ, cô luôn là người thương hoa tiếc ngọc.

Diễn viên nhỏ suy nghĩ một lát, chợt nhớ ra: “Cô chính là… Cô cả nhà họ Nam ư?”
Cô ta vừa mới nói ra cái tên đó, mọi người vây xem lại chuyển tầm mắt sang Nam Mẫn, ghép cái tên đã quá quen cùng với người đứng trước mặt, bấy giờ, tất cả đều có cùng một suy nghĩ…
Thì ra đây là cô cả nhà họ Nam.

Hình như còn… Hấp dẫn hơn lời đồn.

Nhóm chị em thân thiết bên cạnh cô diễn viên kia có mấy em gái mới bước vào giới showbiz, cũng có vài cô chiêu từ mấy gia đình không được gọi là danh môn gì, bình thường có thể nói chuyện với Nam Nhã mấy câu, cứ tưởng là mình biết nhiều chuyện người nhà họ Nam lắm, nhưng với họ thì cô cả nhà họ Nam là Nam Mẫn thì chỉ là nhân vật trong truyền thuyết mà thôi.

Đúng là trước kia tập đoàn Nam Thị là kẻ độc quyền ở thành phố Nam, có địa vị cao quý nhất, nhưng mấy năm gần đây đã dần suy sụp, một công ty sắp phá sản, thì người thừa kế nó có gì hay mà nói?
Một em gái đang nổi trên mạng xã hội, bình thường cũng khá thân với Nam Nhã đứng ra, lớn tiếng nói với Nam Mẫn: “Ai cho cô cái quyền đánh người ở đây? Đây là bữa tiệc của tạp chí “0 Giờ”, cô dám gây chuyện ở đây, không sợ đắc tội nhà họ Bạch ư? Tôi có quen biết với cậu chủ thứ bảy nhà họ Bạch, cô tin tôi bảo anh ấy kêu bảo vệ vào đuổi cô ra ngoài không?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi