VỢ LUÔN NGHĨ TÔI KHÔNG YÊU EM ẤY

Chu Độ phát hiện, quà mẹ mình tặng cho Hạ Nghiêu vậy mà lại là một chiếc điện thoại di động mới. Hắn lúc này mới hiểu được dụng ý của mẹ mình, thì ra bà cố ý để Hạ Nghiêu cùng với mình đi lấy quà, là vì muốn tạo cơ hội cho hắn nói xin lỗi với Hạ Nghiêu.

Tháng mười chớp mắt liền trôi qua, tháng mười một mới chính thức chuyển sáng tiết trời mùa thu thoải mái dễ chịu.

Chiều hôm nay sau khi tiết học thứ hai kết thúc, Vương Hạo ép Mập mạp, tiến lại gần bên người Hạ Nghiêu nhỏ giọng hỏi: “Ngày mai là sinh nhật Chu Độ, cậu có biết không?”

Hạ Nghiêu thích Chu Độ đã nhiều năm như thế, lại sống chung với hắn nhiều năm như vậy, đương nhiên là biết sinh nhật của Chu Độ. Nhưng mà nếu Vương Hạo đã hỏi hắn như vậy, cậu chỉ có thể che dấu lương tâm lắc lắc đầu nói: “Không biết.”

“Trù đợi, nếu như để Chu Độ biết được, không chừng lại giận dỗi làm mình làm mẩy, tớ có ý này, he he, cậu có muốn nghe thử không?”

Hạ Nghiêu: “Ý gì?”

Vương Hạo thừa dịp Chu Độ không có mặt trong lớp, tiến đến bên cạnh Hạ Nghiêu thấp giọng nói: “Hôm kia tớ xem báo thấy nói là ngày mai có mưa sao băng, không thì tối mai mấy đứa tụi mình đi đến ngoại ô tổ chức sinh nhật cho Chu Độ đi, tiện thể ngắm mưa sao băng luôn, lãng mạn biết bao nhiêu.”

“Mưa sao băng?”

“Ừ ừ, gọi thêm Trương Dương nữa. Haizz, thằng nhóc kia khoảng thời gian này chẳng biết uống lộn thuốc gì, chẳng thèm để ý đến tớ.”

Hạ Nghiêu quay đầu nhìn về phía Trương Dương, phát hiện Trương Dương đang diện vô biểu tình nhìn mình, trong ánh mắt mang theo một tia… bất thiện.

Hạ Nghiêu cảm thấy chắc là mình nhìn sai rồi, cậu quay đầu lại tiếp tục nói chuyện với Vương Hạo: “Mưa sao băng lúc mấy giờ?”

“Hình như 11 giờ hơn.”

“Vậy thì trễ quá.”

“Không sao hết.” Vương Hạo cười he he nói: “Bọn tớ có lều, trước giờ tớ chưa từng cắm trại ngủ ngoài trời bao giờ, chỉ nghĩ thôi đã vô cùng xúc động.”

Hạ Nghiêu do dự một hồi nói: “Tớ phải về nhà nói với mẹ một tiếng.”

“Đó là đương nhiên!” Vương Hạo vỗ vai Hạ Nghiêu, “Nhưng mà về cái thằng Chu Độ kia cậu đi nói với nó nha, nếu như tớ nói muốn đi ngắm mưa sao băng, nó chắc chắn sẽ không thèm để ý đến tớ.”

“Tớ nói với cậu ấy?”

Vương Hạo liên tục gật đầu.

Hạ Nghiêu suy nghĩ một chút nói tiếp: “Để tớ nói thử xem, nhưng mà nếu cậu ấy không muốn đi, tớ cũng hết cách rồi.”

“Cậu mà nói nó chắc chắn sẽ đi! Thằng Chu Độ bây giờ ngoài mẹ nó, nghe theo nhất chính là lời của cậu.”

Hạ Nghiêu nghe được Vương Hạo nói như vậy, gương mặt kìm không được đỏ lên.

Buổi chiều tan học, Chu Độ với Hạ Nghiêu sóng vai cùng về nhà, lại đến con hẻm nhỏ không người kia, Hạ Nghiêu dừng lại nói với Chu Độ: “Ngày mai là sinh nhật của anh hả?”

Chu Độ nhìn Hạ Nghiêu, làm bộ không để ý trả lời: “Ừ, nhưng mà sinh anh đều tùy tiện trôi qua thôi, em cũng đừng có tặng quà gì.”

Hạ Nghiêu dừng một chút nói tiếp: “Vậy, ngày mai bọn mình cùng nhau đi ngắm mưa sao băng đi, thế nào?”

“Ngắm mưa sao băng?”

Hạ Nghiêu gật đầu nói: “Ừ, nhưng mà phải đi ngoại ô, có thể sẽ phải ngủ ngoài trời.”

Chu Độ lập tức mở cờ trong bụng, ngủ ngoài trời cùng với Hạ Nghiêu ở ngoại ô, chỉ nghĩ thôi đã kích động.

“Nếu em muốn đi thì mình đi thôi.” Một bộ dạng không thành vấn đề.

Hạ Nghiêu nhìn thấy dáng vẻ kia của hắn, cho là hắn không có hứng thú gì, vì vậy nói tiếp: “Nếu như anh không thích cũng không sao, bọn mình sẽ không đi nữa.”

“Đi!” Chu Độ vội vàng nói: “Em cái người này sao lại như vậy hả, một hồi nói muốn đi hồi nữa lại không muốn đi, nếu đã nói đi rồi thì nhất định phải đi chứ.”

Hạ Nghiêu thấy chủ độ lật mặt nhanh hơn bánh tráng, ngây ngốc gật đầu: “Được rồi, vậy thì đi.”

Chu Độ đắc ý vểnh khóe môi.

Ngày hôm sau sau khi ra đến ngoại ô, lúc Chu Độ phát hiện Vương Hạo và Trương Dương sớm đã có mặt ở chỗ đó, sắc mặt đen xì nói với bọn họ: “Hai đứa bay đến làm gì?”

Vương Hạo kích động nhào tới trên người Chu Độ, sau đó bị Chu Độ cho một đạp văng ra. Bọn họ chọn một cái công viên ẩm ướt ở vùng ngoại ô, từ chỗ này đi thêm vài mét nữa là có xe, cũng không được xem là quá hoang vu.

Mà bố mẹ Vương Hạo đương nhiên sẽ không thể yên tâm thằng con trai bảo bối nhà mình một thân một mình chạy đến vùng ngoại ô ngủ ngoài trời. Sau khi biết được Chu Độ cũng sẽ đi, bọn họ còn cho một tài xế riêng kiêm bảo vệ chở Vương Hạo đi.

Tài xe kia ngoài mặt thì nghe lời Vương Hạo lái xe rời đi, thật ra là lái xe đến một cái cây to ven một con đường cái cách đó không xa, chuẩn bị trốn trong xe ngủ một đêm.

Vương gia có mỗi một thằng con trai bảo bối, đương nhiên sẽ không thật sự yên tâm để một mình nó ngủ ngoài cả đêm.

Tài xế riêng kia là một quân nhân xuất ngũ, một mình đấu với vài tên côn đồ cũng chẳng thành vấn đề. Nơi ông ấy dừng xe vừa vặn có thể nhìn thấy bọn Vương Hạo, như vậy có chuyện gì xảy ra cũng có thể nhanh chóng chạy đến.

“Đương nhiên là cùng đến ngắm mưa sao băng rồi! Thuận tiện chúc mừng sinh nhật mày, thế nào? Hạ Nghiêu không nói cho mày hả?”

Hạ Nghiêu quả thật đã nói với hắn rồi, thế nhưng mà Chu Độ vẫn tưởng rằng chỉ có hắn và Hạ Nghiêu hai người cùng đi ngắm mưa sao băng.

Hắn căm phẫn trừng Vương Hạo, vứt cái lều vải đã chuẩn bị tươm tất xuống mặt đất.

Chu Độ biết nhà Hạ Nghiêu chắc chắn sẽ không có mấy dụng cụ cắm trại này, hắn còn cố ý vác theo một cái túi ngủ đôi, muốn tối ngủ có thể cùng Hạ nghiêu đồng sàng cộng chẩm*.

*đồng sàng cộng chẩm: chung giường chung gối.

Vương Hạo thấy Chu Độ chỉ lấy ra có mỗi một cái lều, lập tức chậc một tiếng: “Chu Độ mày cũng keo quá đi, vậy mà không chuẩn bị lều cho Hạ Nghiêu, may là vẫn có tao chu đáo!”

Cậu ta đưa tay chỉ cái lều kế bên nói với Hạ Nghiêu: “Tan tan tan ~ tớ chuẩn bị bốn cái lều lận haha, chúng ta mỗi người ngủ một cái!”

Cậu ta nhiệt tình kéo Hạ Nghiêu, vừa lấy cái lều vừa nói: “Đây đều là mấy cái lều đơn giản, rất dễ dựng, ngăn lạnh giữ ấm, lúc ngủ hoàn toàn không có vấn đề. Nhưng mà tớ cảm thấy tối nay mọi người chắc chắn sẽ không ngủ được hahaha.”

Chu Độ đứng bên cạnh tức đến mức hận không thể đạp văng Vương Hạo đến Siberia.

Trương Dương đứng một bên không lên tiếng, cậu ta nhìn cái lều vải ở trên mặt đất mà Chu Độ vác đến, chỉ vào nó nói: “Dựng lên trước đi, ai biết được buổi tối có cần dùng hay không.”

Chu Độ nghĩ nghĩ, cảm thấy Trương Dương cũng có chút đúng, tối hôm nay bất luận như nào hắn cùng phải ngủ Hạ Nghiêu, chỉ cần Trương Dương không cảm thấy có cái gì không đúng, hắn cũng chẳng thèm quan tâm Vương Hạo nghĩ cái gì.

Vương Hạo hưng phấn hệt một con khỉ, một hồi thì muốn đi xếp mấy cái vỉ nướng, bị Trương Dương ngăn lại. Một hồi thì lại muốn lắp kính thiên văn.

Trương Dương dòm Vương Hạo hoàn toàn chẳng có ý định động tay dựng lều cho mình, thở dài một hơi đến một bên, bắt đầu chuẩn bị chỗ ngủ tối nay cho Vương Hạo.

Một đám người bận xong đã 9 giờ rồi, Vương Hạo lấy ra một túi đồ ăn vặt lớn, lại mang ra một cái bánh kem nói với Chu Độ: “Đến đây đến đây, nhanh thổi nến cầu nguyện.”

Chu Độ bị cậu ta quấy rầy chịu không nổi, hắn thổi nến lừa cho xong chuyện, sau đó phất phất tay ý bảo cậu ta mang cái kem đi đi.

“Còn chưa cầu nguyện! Nhanh cầu nguyện đi!” Vương Hạo bưng cái bánh kem nhất quyết không bỏ qua.

“Mày phiền phức quá đi.”

“Nhanh lên.”

Chu Độ bất đắc dĩ, chỉ có thể nhắm mắt lại tùy tiện ước một cái.

Vương Hạo lúc này mới buông tha hắn, vẫn chưa im lặng được bao lâu, lại giống như nhớ ra được cái gì đó hô lên một tiếng: “Tiêu rồi! Hình như phải ước nguyện trước mới được thổi nến.”

“Mày mà còn ngu nữa thì biến về nhà cho tao!” Chu Độ hung dữ với cậu ta, cậu ta lúc này mới tủi thân mà ngồi xuống bên cạnh Trương Dương, lấy một bịch snack khoai tây ra nhai nhóp nhép như chuột.

Trương Dương đưa tay muốn xoa xoa đầu cậu ta, thế nhưng đưa lên giữa không trung lại dừng lại, hắn đứng lên kéo dãn khoảng cách với Vương Hạo, một mình đến chỗ kính viễn vọng.

Vương Hạo nhìn thấy khoảng trống bên cạnh mình, vội vàng như một cái đuôi đi theo Trương Dương.

Hai người kia vừa đi, để lại Chu Độ cùng Hạ Nghiêu hai người.

Chu Độ nhìn thấy hai tên kia đi xa rồi, lúc này mới tiến đến bên cạnh Hạ Nghiêu hỏi: “Em có lạnh không?”

Hạ Nghiêu lúc này mặc một cái áo khoác dày, lắc đầu nói: “Không lạnh.”

Chu Độ “ồ” một tiếng.

Hạ Nghiêu suy nghĩ một chút hỏi: “Anh lạnh không?”

Chu Độ vốn cũng muốn trả lời không lạnh, hắn nhìn thấy ánh mắt Hạ Nghiêu thân thiết nhìn mình, đổi lời nói: “Bây giờ thì không sao, haizz, nhưng mà buổi tối lúc ngủ sẽ lạnh lắm.”

“Túi ngủ của anh không giữ nhiệt hả? Em nghe Vương Hạo nói cậu ấy cho em cái túi ngủ giữ nhiệt kia, nếu không thì tụi mình đổi đi.”

Ý của Chu Độ căn bản là muốn Hạ Nghiêu nói mấy lời như nếu anh lạnh, vậy thì hai người chúng ta ngủ chung đi, không ngờ tới Hạ Nghiêu lại nói hắn đổi nơi khác ngủ đi.

“Không cần đâu.” Hắn rầu rĩ không vui nói.

Hạ Nghiêu nghiêng đầu quan sát hắn một hồi nói: “Chu Độ, anh sợ bóng tối hả?”

Chu Độ nghĩ thầm, anh một tên tráng hán thân cao mét tám sợ bóng tối cái gì chứ, hắn vừa định phủ nhận, đột nhiên lại sinh ra một kế khác nói: “Ừ, cắm trại ở ngoại ô càng sợ hơn.”

“Không sao cả.” Hạ Nghiêu lại nói: “Nếu như anh sợ bóng tối, Vương Hạo nói buổi tối cậu ấy có thể ngủ cùng anh.”

Chu Độ tức đến trẹo quai hàm, nghiêng đầu sang một bên.

Hạ Nghiêu ở sau lưng cười một tiếng.

Cậu vỗ vỗ vai Chu Độ nói: “Thế nào? Anh không muốn ngủ cùng với Vương Hạo hả?”

Chu Độ dịch dịch sang một bên, tiếp tục không để ý đến Hạ Nghiêu.

Hạ Nghiêu là đang cố ý đùa với người bên cạnh.

“Chu Độ.” Cậu chọt chọt lưng của Chu Độ: “Sao anh không để ý đến em nữa?”

Chu Độ xoay đầu lại trợn mắt nhìn cậu.

Hạ Nghiêu thở dài nói: “Haizz, thật ra em không dám ở một mình, anh có muốn tối nay cùng em ngủ không?”

Khóe mắt Chu Độ lập tức ngập tràn vẻ vui mừng, hắn đè lại cái đuôi sắp vểnh lên tận trời của mình, nhìn Hạ Nghiêu nói: “Em lớn như vậy buổi tối vẫn không dám ngủ một mình sao, quên đi quên đi, ai biểu bây giờ anh là bạn trai của em chứ, vậy thì anh sẽ cố gắng cùng em ngủ.”

Hạ Nghiêu cười thầm, “Vậy thì thật là cảm ơn anh.”

“Không có gì.” Chu Độ vung tay lên.

Hạ Nghiêu đột nhiên tiến đến bên cạnh hắn, ở bên tai Chu Độ nhẹ giọng hỏi: “Chu Độ, chúng ta hôn đi.”

Nói xong không đợi Chu Độ phản ứng, liền hôn một cái ở trên miệng hắn.

Chu Độ ngu ngốc nhìn Hạ Nghiêu trước mắt, đang chuẩn bị nhào qua, không nghĩ tới Vương Hạo vừa hay xoay người đi về phía bên này.

“Khụ khụ khụ!” Cậu ta nhìn thấy bộ dáng muốn vồ vào trên người Hạ Nghiêu của Chu Độ, nặng nề ho mấy tiếng nói: “Hai đứa bay làm gì vậy hả, tối lửa tắt đèn chú ý chút coi.”

Hạ Nghiêu ngượng ngùng đứng lên, đi qua một bên, Chu Độ thì đang tức giận trừng mắt với Vương Hạo.

Hạ Nghiêu nhìn thấy một mình Trương Dương đang hí hoáy với kính viễn vọng, vì vậy hiếu kỳ, bước tới bên cạnh cậu ta muốn nhìn một chút.

Không nghĩ tới cậu vừa mới bước đến bên cạnh Trương Dương chưa được bao lâu, người bên cạnh đột nhiên mở miệng hỏi Hạ Nghiêu: “Cậu là gay đúng chứ?”

Trái tim Hạ Nghiêu lập tức chấn kinh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi