VỢ LUÔN NGHĨ TÔI KHÔNG YÊU EM ẤY

Kỳ nghỉ đông chính thức bắt đầu rồi, Hạ Nghiêu làm bài tập vào buổi sáng, buổi chiều thì đi đến chỗ sạp hàng của mẹ Hạ.

Tuy rằng mẹ Hạ đã cố gắng hết sức khuyên ngăn để Hạ Nghiêu có thể ở nhà yên tâm học tập, nhưng mà cậu vẫn cứ cố chấp mỗi ngày đều đến giúp đỡ.

Ngày thường phải đi học cậu không có thời gian, bây giờ kiểm tra cuối kỳ kết thúc rồi, cậu mới có thể đến phụ mẹ mình.

Hạ Nghiêu dung mạo thanh tú trắng nõn, cậu đứng ở sạp hàng, việc làm ăn của mẹ Hạ cũng khá khẩm hơn nhiều.

Mẹ Hạ không nỡ để con trai mình chịu khổ, muốn đuổi cậu về nha, lại bị Hạ Nghiêu ấn ngồi xuống cái ghế nhỏ phía sau.

“Mẹ, con đứng chưa được 10 phút nữa làm sao có thể mệt được chứ, còn không bằng một tờ giấy.”

Những sạp hàng nhỏ bên cạnh cũng đều đang khen mẹ Hạ sao đẻ được đứa con trai khéo vậy, mẹ Hạ tuy rằng trên miệng “Nào có chứ” thế nhưng trên khuôn mặt lại không giấu được sự vui vẻ cùng tự hào.

Hạ Nghiêu từ nhỏ đã rất nghe lời, mặc dù mẹ Hạ nuôi cậu rất cực khổ, thế nhưng từ trước đến giờ bà lại chưa bao giờ hối hận, cả cuộc đời của bà có được đứa con trai như vậy là đủ rồi.

Bà phải nhân lúc mình còn làm được việc, kiếm nhiều tiền một chút, để tương lai có thể cho Hạ Nghiêu lấy vợ.

Hạ Nghiêu đang gói chiếc bánh hành chiên lại đưa cho chú bên cạnh, một cái bóng đột nhiên xuất hiện trước mắt cậu. Hạ Nghiêu ngẩng đầu lên nhìn, Chu Độ đang cười nham nhở với mình.

“Mẹ nuôi.” Hắn chìa cái đầu ra lên tiếng chào hỏi mẹ Hạ đang ở phía sau Hạ Nghiêu, mẹ Hạ vội vàng đứng lên: “Sao con lại đến đây, nhanh đến đây ngồi.”

Chu Độ vội vàng đỡ mẹ Hạ để bà ngồi xuống lần nữa, sau đó đi đến bên cạnh Hạ Nghiêu nói: “Con ở nhà cũng không có gì làm, đến đây tìm Hạ Nghiêu chơi ạ.”

“Nghiêu Nghiêu, con mau cùng Chu Độ đi chơi đi, một mình mẹ ở đây là đủ rồi.” Mẹ Hạ vừa muốn đứng lên lần nữa.

Hạ Nghiêu xoay người nói với bà: “Hôm nay lạnh như vậy đi đâu chơi được chứ.” Cậu đem ánh mắt đến trên người Chu Độ hỏi: “Anh muốn đi đâu?”

Chu Độ nhếch miệng cười nói: “Không đi đâu hết, mẹ nuôi, con cùng với Hạ Nghiêu giúp mẹ bán bánh.”

Có một dì ở gần đó nhìn thấy Chu Độ ăn mặc không giống mấy đứa trẻ trong mấy gia đình phổ thông, vì vậy hỏi: “Đây là ai vậy, sao lại gọi bà là mẹ nuôi?”

Mẹ Hạ quay đầu giải thích với người nọ: “Nó là bạn học của con tôi, hai nhà chúng tôi kết thân.”

Người bên cạnh gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là ánh mắt dò xét vẫn cứ luôn đặt trên người Chu Độ.

Chu Độ thì lại như chẳng biết, nhiệt tình chào hỏi vị khách trước mặt, có rất nhiều cô gái trẻ tuổi trên đường bị hai anh đẹp trai hấp dẫn, cho dù không mua cũng sẽ dừng lại tán gẫu với bọn họ vài câu.

Trong lúc nhất thời, trước sạp hàng của mẹ Hạ nhốn nháo đầy người.

Ánh mắt của những người xung quanh lập tức phát ra một tia ghen tỵ.

Buổi tối mùa đông nhiệt độ thấp, mẹ Hạ dọn hàng sớm, Chu Độ ở đây giúp đỡ cả một buổi chiều, hiển nhiên là đi theo Hạ Nghiêu về nhà cọ cơm.

Mẹ Hạ bận rộn trong nhà bếp, Chu Độ đứng ở cửa tán gẫu với bà.

Hắn giống như trời sinh đã biết cách làm người lớn vui vẻ, nịnh nọt vô cùng thuận miệng: “Mẹ nuôi, không phải con khen mẹ, hôm đó ở nhà mẹ ăn bữa cơm, về nhà con nhớ đến mấy ngày lận.”

Mẹ Hạ được hắn khen đến vui vẻ hỏi: “Làm sao, mẹ con làm cơm không ngon hả?”

“Còn lớn vầy vẫn chưa bao giờ ăn được bữa cơm nào do mẹ con nấu,” Chu Độ thở dài nói, “Mẹ con nói bà là tiên nữ, tiên nữ thì không thể xuống bếp được.”

Mẹ Hạ nghe xong lời hắn nói, mi mắt cười cong cong, chỉ là trong ánh mắt ấy mang theo một tia hâm mộ.

“Mẹ con thật là có phúc.”

Chu Độ vội vàng đổi giọng nói: “Cho nên ăn cơm mẹ làm luôn mang theo mùi vị của mẹ, mẹ nuôi, sau này không có việc gì con có thể tớt đây cọ cơm không?”

“Muốn đến thì đến.” Mẹ Hạ quay đầu lại nhìn hắn nói: “Chỉ cần con không chê cơm mẹ nuôi bình thường là được.”

“Đương nhiên không chê ạ!” Chu Độ đi tới bên cạnh mẹ Hạ, ngượng ngùng mở miệng nói: “Mẹ nuôi, mẹ có thể dạy con nấu cơm không?”

Mẹ Hạ kinh ngạc nhìn hắn hỏi: “Con muốn học nấu ăn?”

“Vâng ạ.”

Mẹ Hạ cười lắc đầu nói: “Nếu con muốn học nấu ăn, phòng bếp nhà con chắc chắn sẽ chuyên nghiệp hơn chỗ này của mẹ.”

Chu Độ nghĩ thầm, sao có thể vậy được, con muốn học tài nghệ của mẹ, chính là để sau này nấu cơm cho Hạ Nghiêu ăn đó.

Mẹ Hạ nói tiếp: “Con thằng nhóc này, vừa nhìn liền biết là một đứa đau lòng vợ mình, bây giờ học nấu ăn, sau này vợ con có phúc rồi.”

Chu Độ nhịn không đường cong cong khóe môi.

Sau khi ăn cơm tối xong, Chu Độ lại mở miệng lèo nhèo kì kèo không muốn về, Hạ Nghiêu phát hiện ý đồ của hắn, trước khi mẹ mình mở miệng liền vội vàng nói với Chu Độ: “Trời tối rồi, em tiễn anh một đoạn.”

Nói xong liền đi lấy khăn quàng quấn lên cổ chuẩn bị mở cửa.

Chu Độ hờn trừng cậu một cái, không tình không nguyện đi theo phía sau.

Nơi ở của Hạ Nghiêu chỉ có vài ba cái đèn đường nhỏ mờ mờ cũ nát, Chu Độ nhìn thấy mùa đông trên đường chẳng có người, đường hoàng nắm lấy tay Hạ Nghiêu kéo vào bên trong túi áo khoác.

Chiếc cằm nhọn của Hạ Nghiêu chôn hết vào trong khăn quàng, cậu quay đầu sang nhìn Chu Độ nói: “Anh làm gì mà cứ đến nhà em thế hả?”

Chu Độ dùng sức vân vê tay Hạ Nghiêu ở trong túi áo khoác nói: “Em có đến nhà anh tìm anh đâu, anh đương nhiên phải đến nhà em tìm em rồi.”

Hạ Nghiêu ngừng lại, câu ngẩng đầu lên khỏi chiếc khăn quàng nhìn Chu Độ nói: “Anh đừng đến nữa, em sợ mẹ em sẽ nhận ra cái gì đó.”

Sắc mặt Chu Độ lập tức đen xuống, hắn nhấc chân muốn đi, thế nhưng nhớ tới những chuyện hắn đã cam đoan với Hạ Nghiêu trong bản kiểm điểm, cố gắng khống chế chân mình.

Hạ Nghiêu biết mình nói như vậy Chu Độ chắc chắn sẽ tức giận, cậu móc điện thoại đi động ra quơ quơ nói: “Bọn mình có thể gửi tin nhắn, gọi điện thoại.”

“Thế nhưng anh muốn tận mắt nhìn thấy em.” Chu Độ ủy khuất nói với Hạ Nghiêu: “Anh phút giây nào cũng nhớ em, không kể đang làm bài tập hay ăn cơm, anh muốn vuốt ve em anh muốn hôn em, anh muốn cùng em làm…”

“Chu Độ.” Hạ Nghiêu đỏ mặt cắt đứt hắn nói: “Anh đừng nói nữa.”

Chu Độ lúc này mặc một cái áo bông dày, hắn một tay kéo Hạ Nghiêu ôm vào trong lòng ấm ức nói: “Sao không thể nói, anh càng muốn nói.”

Gương mặt hắn tiến gần đến gương mặt Hạ Nghiêu, hơi thở ấm áp quanh quẩn trên mặt Hạ Nghiêu.

“Em không muốn anh sao?”

Mùa đông hai người đều mặc rất dày, Hạ Nghiêu bị hắn ôm như vậy, không thoải mái ngọ nguậy nói: “Muốn chứ, như mà chúng ta phải biết tiết chế bản thân.” Cậu đột nhiên nhớ đến một câu nói kinh điển trong một bộ phim điện ảnh từng coi, nói: “Thích là buông thả, còn yêu là tiết chế.”

“Anh không muốn tiết chế, anh chính là muốn buông thả mà thích em.” Chu Độ nói xong câu đó liền cúi đầu xuống hôn lên môi Hạ Nghiêu.

Đèn đường mờ mờ, cái hẻm nhỏ tối tăm, cùng với người con trai mà mình thích đến đòi mạng ở trong lồng ngực.

Hạ Nghiêu nhắm mắt lại, yên tâm hưởng thụ nụ hôn Chu Độ cho mình.

Hai người hôn thật lâu, Chu Độ mới chầm chậm buông Hạ Nghiêu ra.

Hạ Nghiêu nhìn vành tai đỏ bừng của Chu Độ, cười rồi xoa xoa, sau đó lấy khăn quàng cổ xuống quấn lên cổ Chu Độ.

“Nhanh về nhà đi.”

“Em không lạnh hả?” Chu Độ muốn kéo cái khăng quàng cổ xuống, Hạ Nghiêu đè tay hắn lại nói: “Em chút nữa là về đến nhà rồi, khăn quàng để lần sau tụi mình gặp lại thì anh hẵng trả em.”

Chu Độ bị lời hẹn ước lần sau gặp mặt của cậu làm cho ngọt ngào, cười như một thằng ngu mà trở về nhà.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi