VỢ NUÔI


"Tôi...!Và Hàn Thảo là một thể sao? Sao lại...!Sao có thể..."
Chiêu Thần ngây người, vẫn không thể tin vào những gì mà mình vừa nghe được từ bà lão.

Hàn Thảo là loại thảo dược được sách cổ lưu truyền đã từ cả ngàn đời trước, làm sao lại nằm trong cơ thể một cô gái chỉ mới sống ở thế kỉ này? Bà ta cười rất ôn hòa.
"Có phải cô là thuốc dẫn để giúp Vương Tư Ngôn giải Nhục Chi Độc?"
Cô khẽ gật đầu.

Bà ta lại nói tiếp.
"Cô và Nhục Chi Độc, chính là khắc tinh của nhau, và cô cũng chính là khắc tinh của người đàn ông đó.

Người, mà cô đang dốc sức để bảo vệ."
Chiêu Thần liên tục lắc đầu, hai mắt ửng đỏ.

Cô ngồi gục xuống nền tuyết trắng xóa, tay ôm lấy ngực trái đột nhiên bị quặn thắt của mình.

Cô và Vương Tư Ngôn ở bên cạnh nhau đã hơn 13 năm trời, làm sao cô có thể là khắc tinh của anh được.

Số mệnh mà người ta vẫn thường nói, chính là càng chống đối thì sẽ càng không có kết quả tốt đẹp.

Đi đến bước đường này, lẽ nào cũng là vì cả hai không thể đến bên cạnh nhau, nên mới gây ra muôn vàn sóng gió như vậy.
"Không thể nào.

Không thể nào."
Giọng của cô rất khẽ, nhất thời không thể tiếp nhận những thông tin này.

"Hàn Thảo mà cô tìm kiếm, đang nằm trong chính linh hồn của cô."
"Ý của bà, rằng chỉ khi tôi chết đi thì anh ấy mới được giải độc, phải không?"
Chiêu Thần ngước mắt nhìn, trên mặt vẫn còn bệt nước mắt vừa khô.

Bà ta lắc đầu, lại hoá ra chiếc gương lơ lửng trên không trung kia để cô có thể nhìn thấy thế giới thực diễn ra những gì.
"Không đến mức phải bi oan như thế."
Trên chiếc gương là những hình ảnh của Vương Tư Ngôn lúc cô rơi vào hôn mê mà chính bản thân cô không thể thấy được.

Anh đã ôm cô trong vòng tay mình, hoảng loạn chạy trên bờ cát để đến chỗ chiếc Maserati màu đen bên lề đường.

Anh ngồi gục đầu trước cửa phòng cấp cứu, nước mắt rơi lã chã, nhìn những vết máu của cô dính trên tay mình.

Anh ngày nào cũng thất thần ngồi bên giường bệnh, nói rồi lại cười, cười rồi lại khóc như thế.
Chiêu Thần bị những hình ảnh ấy làm cho tan nát trái tim, bước nặng trĩu đến chỗ chiếc gương thần.

Cô nhìn sang bà lão, ánh mắt bi thương dần chuyển sang quyết liệt.

Nếu như mọi chuyện thật sự giống như lời bà ta nói, cô và Hàn Thảo là một thể, nó thật sự đang tồn tại bên trong linh hồn của cô, thì dù cho có phải trả giá đắt thế nào cô cũng muốn có nó.
"Bà nói đi.

Làm thế nào để tôi có được Hàn Thảo?"
Bà ta nhìn cô.
"Cô thật sự muốn chống lại số mệnh sao cô gái?"
Chiêu Thần cười nhạt, đưa mắt nhìn Vương Tư Ngôn qua chiếc gương trong suốt.

Anh đang ngồi bên cạnh giường, tay nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô
"Số mệnh? Tôi không tin vào số mệnh.

Tôi chỉ tin vào lí trí, vào trái tim của mình mà thôi."
"Nhưng bà biết không, cả lí trí và trái tim của tôi đều đã dành hết cho một người, dù cho hôm nay tôi không thể rời khỏi nơi này, tôi nhất định cũng muốn anh ấy được sống."
Bà ta gật đầu chậm rãi, không tin rằng trên đời này vẫn còn có một tình yêu mãnh liệt mà lại day dứt đến như vậy.

Hoá ra một chiếc lọ thuỷ tinh, bà ta nhìn cô nói.
"Vậy thì hãy cho ta, một nửa linh hồn của cô đi!"
Theo như lời mà bà lão đã nói, một nửa linh hồn bên trong của Chiêu Thần có thể hoá thành Hàn Thảo.

Đến lúc ấy, cô có thể mang nó trở về thế giới thực mà không cần sợ nó sẽ tan biến hay gặp bất cứ rủi ro gì.

Nhưng đổi lại, khi một người bị mất đi nửa linh hồn, sẽ không còn là chính mình nữa.

Cô sẽ giống như Vương Tư Ngôn mỗi khi bị Nhục Chi Độc dày vò, sống không bằng chết, tóc hoá tuyết sương.
Chiêu Thần đứng ở đó, tà váy trắng nhè nhẹ bay trong gió, mắt vẫn nhìn người đàn ông mà mình yêu trong gương không rời.


Cô nguyện vì anh làm tất cả mọi thứ, chỉ mong được đổi lại cho anh một đời bình an.
Chỉ hi vọng nếu một ngày nào đó anh biết được sự thật này, đừng trách em đã làm như thế.

Tất cả, cũng chỉ vì em yêu anh mà thôi...
"Quá trình này sẽ đau đớn lắm đấy!"
Chiêu Thần nhắm mắt, hai tay buông lỏng ra cứ như vậy mà chờ đợi bà lão ấy thực hiện.

Chỉ vài giây sau, cô đã cảm nhận được cơ thể mình có chuyển biến khác thường, da đầu tê rần, sau đó thì các dây thần kinh giống như bị kéo căng ra, đau đến mức không thể đứng vững nổi.

Cô ngã quỵ ngay lập tức, nằm trên mặt tuyết phủ dày đặc mà cào cấu, mong có thể được xoa dịu cơn đau.

Cổ họng khô rát như bị bỏng, hai tay Chiêu Thần ôm chặt lấy nó, còn tự làm chính bản thân mình bị thương.
"Ư~"
Cô đau đến mức hai mắt đỏ ngầu, nước mắt nóng hổi tự khắc trào ra, nhưng vẫn cố hé mắt nhìn về phía chiếc gương thần.

Thế giới thực ở bên ngoài bắt đầu cũng có những thay đổi, cơ thể của Chiêu Thần không ngừng co rút, cả người toát mồ hôi khiến Vương Tư Ngôn một lần nữa thất kinh hồn vía.
"Chiêu Thần."
"Em làm sao vậy? Chiêu Thần."
Anh liên tục lay người của cô, nhưng đâu hề hay biết rằng từ giây phút này trở đi, cô đã không còn nguyên vẹn là cô nữa rồi.

Linh hồn ở mộng cảnh bị dày vò thế nào, thể xác ở hiện thực phải chịu nỗi đau đúng như vậy.

Chiêu Thần nằm trên giường bệnh co thắt, hai tay giãy giụa ra khỏi các thiết bị y tế, ôm lấy cổ mình cào lên đó, khiến nó bị trầy xước rướm máu.

Vương Tư Ngôn không hiểu cô rốt cuộc bị thế nào, nhưng đầu óc anh bây giờ sắp phát điên rồi, anh sắp không thể chịu nổi khi nhìn thấy cô như vậy nữa.
Nước mắt từ khoé mi cô trào ra, là vì cơn đau khi linh hồn đang bị lấy đi một nửa.

Lúc bác sĩ và y tá chạy vào, thấy tình trạng của Chiêu Thần cũng sợ đến mức mặt mũi tái mép, muốn cấp cứu cho cô nhưng tình trạng này căn bản cả bác sĩ cũng không tra được nguyên nhân là gì.

Vương Tư Ngôn cố giữ chặt hai cánh tay của Chiêu Thần, cố gắng để cô thôi vùng vẫy.

"Chiêu Thần.

Làm ơn.

Làm ơn tỉnh lại đi được không?"
"Em có nghe thấy anh nói gì không? Chiêu Thần."
Hốc mắt anh nống bừng, sóng mũi cay nồng lên giống như sắp rơi lệ.

Cho đến khi, anh nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mình, nước mắt cứ như vậy mà tự nhiên lăn dài.

Tóc của Chiêu Thần từ một màu đen mượt, đang dần chuyển sang màu trắng bạc.

Bác sĩ và y tá ở gần đó không ngừng bàn tán xôn xao, ai nấy cũng đều không hiểu lí do là gì.

Tư Đàm lo lắng bọn họ lại ăn nói lung tung, nên đã lập tức giải tán tất cả ra khỏi phòng.
Vương Tư Ngôn sững sờ, cánh tay đang giữ tay của Chiêu Thần bất giác buông lỏng, tận mắt đứng nhìn tóc của Chiêu Thần từ từ đã bạc trắng hết.

Cô choàng mở mắt, thở hỗn hển giống như người vừa trồi lên từ dưới mực nước sâu, nước mắt thấm đẫm gối nằm, ngực phập phồng lên xuống.

Đưa tay của mình lên, cô đã nhìn thấy được Hàn Thảo, một loại thảo dược toả ra hào quang nằm trong lòng bàn tay của cô.

Cho đến khi nhìn sang Vương Tư Ngôn, nhìn anh đang đứng ở đó, mắt bị nhoè đi vì rơi lệ, Chiêu Thần mới không chịu nổi mà nấc nghẹn.
"Tư Ngôn!! Em xin lỗi!!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi