VÔ TẬN ĐAN ĐIỀN

- Đi thôi!

Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy người của ba tông khác lúc này cũng đã chọn xong người. Ba mươi người kia mang theo nụ cười nghiền ngẫm nhìn tới, giống như là con cọp đang đang nhìn con mồi. Thiên nhãn lặng lẽ vận chuyển, chậm rãi nhìn sang, Nhiếp Vân không nhịn được lắc đầu. Khó trách thái độ của Cổ Ung tông chủ lại như thế, đám người đối phương quả nhiên đáng sợ, mỗi một người đều có thực lực vượt qua Kê Huyền, cho dù bọn chúng đều giống bọn hắn, đều không vượt quá hai nghìn đại đạo, nhưng mà vô luận từ phương diện nào nhìn vào, sức chiến đấu đều vượt xa bên này a.

- Đây là ngọc bài, mỗi người một cái...

Đi tới bên cạnh thông đạo, bốn đại tông chủ đồng thời xuất thủ, trên không trung lập tức xuất hiện từng khỏa ngọc bài, rơi vào trong lòng bàn tay của tất cả mọi người. Những ngọc bài này đều dùng thủ đoạn đặc thù luyện chế ra, không có cách nào bắt chước. Bên trên mang theo năng lực qua lại không gian, nếu như quả thật rơi vào thời không hỗn loạn, không có cách nào trốn thoát. Như vậy chỉ cần bóp vỡ nó là sẽ lập tức bị truyền tống trở về. Bất kể thế nào nói, những người này đều là tương lai của tông môn, không thể nào bởi vì một lần đánh cuộc mà để cho bọn hắn mất mạng được.

Nhận lấy ngọc bài, Nhiếp Vân phát hiện thứ này ngay cả tinh thần lực của hắn cũng không có cách nào thẩm thấu vào bên trong. Hắn âm thầm ngạc nhiên, tiện tay bỏ vào Nạp Vật thế giới, sau đó theo sát sau lưng những người khác, tiến thẳng về phía thông đạo. Ầm! Vừa mới tiến vào thông đạo thì đã giống như tiến vào một cánh cửa truyền tống to lớn, thân thể nhất thời đung đưa. Vừa mới cảm thấy hoa mắt thì đã tới bên trong một dãy núi. Dãy núi này có vô số tiên hoa lục thảo, chỉ là khắp nơi mơ hồ lộ ra khí tức nguy hiểm, làm cho trong lòng người ra khó chịu.

- Đây là vùng ranh giới của Hỗn Loạn sơn.

Bên tai vang lên một đạo thanh âm, hắn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy mười người của Quy Khư Hải cùng bị truyền tống tới cùng nhau. Một vị đệ tử trong đó ánh mắt lập lòe nhìn quanh một vòng, căn cứ vào địa đồ trong đầu để phán đoán vị trí. Nhiếp Vân cũng nhìn vị trí của mình một vòng, kết quả cũng có phán đoán giống như người nọ. Nơi này chính là lăn vùng ranh giới của Hỗn Loạn sơn, cách nơi hạch tâm còn có một khoảng cách rất xa.

- Nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta là giữ vững ngọc bài, không được để cho đối phương cướp đi, sau đó lại tìm cơ hội cướp đoạt đối phương.

Người đệ tử trước đó nói chuyện lại lên tiếng, từ trên không trung đáp xuống, ánh mắt nhìn về phía mọi người.

- Vì phòng ngừa ngoài ý muốn, ta có một đề nghị, mọi người nhìn xem có thể thực hiện được hay không a!

- Mời Phùng Tránh sư huynh cứ nói!

Tên đệ tử này dường như có uy tín rất cao trong hàng ngũ đệ tử chưởng giáo, nghe thấy hắn lên tiếng, những người khác đồng thời gật đầu.

- Phùng Tránh này là đệ nhất cao thủ xưng bá Hạch Tâm Thất thập nhị phong ba trăm vạn năm trước. Vốn ta cho rằng đối phương đã sớm đột phá trở thành trưởng lão, không ngờ tới đối phương lại cũng áp chế thực lực đến bây giờ. Sợ rằng thực lực của hắn ở trong hàng ngũ đệ tử chưởng giáo cũng coi như top đầu a…

Thượng Tuyền dường như sợ Nhiếp Vân, Nhiếp Đồng không biết cho nên lại lặng lẽ giới thiệu cho hai người. Thời gian hắn tới Quy Khư Hải ít nhất cũng đã có mấy chục vạn năm. Cho dù bình thườnh không có ra khỏi cửa, thế nhưng bởi vì có vô số thời gian cho nên vẫn biết rất nhiều chuyện cũ.

- Ồ?

Nhiếp Vân âm thầm gật đầu. Thật ra cho dù không có hắn ta giới thiệu, bằng vào thiên phú Thiên nhãn thì Nhiếp Vân cũng có thể nhìn ra được thực lực của đối phương. Người này ở trong hàng đệ tử của chưởng giáo cũng là số một số hai.

- Biện pháp của ta rất đơn giản, đem tất cả ngọc bài của các ngươi giao cho ta, do ta bảo vệ. Như vậy cho dù có người bởi vì thực lực yếu mà bị bắt thì cũng sẽ không tổn thất lớn. Như vậy cũng có thể giữ vững thực lực!

Thấy mọi người không có dị nghị gì, Phùng Tránh nhìn quanh một vòng rồi nói.

- Biện pháp này của Phùng Tránh sư huynh không tệ, đem ngọc bài giao cho người mạnh nhất, cho dù gặp phải nguy hiểm, để cho một mình sư huynh trốn thoát, như vậy cũng có thể bảo vệ ngọc bài, không bị đối phương cướp đi. Đây quả thực là biện pháp tốt nhất trước mắt!

Một người đệ tử phụ họa nói.

- Ta cũng đồng ý!

Lại có một đệ tử nói.

- Ý các ngươi thế nào?

Thấy các vị đệ tử đồng ý, Phùng Tránh hài lòng gật đầu, lại nhìn quanh một vòng.

- Ta không đồng ý!

Đột nhiên ở trong đám người có một người lên tiếng cắt đứt loại cục diện nghiêng về một phía này. Người nói chuyện chính là một thanh niên vẻ mặt đen thui.

- Đỗ Chiêu, ngươi không đồng ý, chẳng lẽ ngươi còn có biện pháp nào tốt hơn hay sao? Không bằng nói ra nghe một chút a!

Thấy có người làm trái lại yêu cầu của mình, Phùng Tránh có chút không vui, vẻ mặt trầm xuống.

- Đưa ngọc bài tập trung lên trên người một người, cho dù có dễ dàng trốn thoát hơn. Thế nhưng một khi nào bị bắt, cũng rất dễ mất đi tất cả mọi thứ!

Đỗ Chiêu hừ lạnh, lại nói tiếp:

- Hơn nữa, ba đại tông môn dám khiêu khích Quy Khư Hải chúng ta như vậy, lạicó tự tin như thế. Ta hoài nghi trong chúng ta có nội gian, đã ở trong tối đầu phục ba đại tông môn!

- Ngươi đang hoài nghi ta?

Nghe hắn nói như vậy, hai mắt Phùng Tránh híp lại, trên người có một cỗ khí tức xông thẳng lên trời, hai hàng lông mày nhướng lên, giống như ngọn lửa đang thiêu đốt.

- Không phải ta hoài nghi ngươi, mà là đang phỏng đoán. Chuyện liên quan tới vinh dự của Quy Khư Hải, nhất định phải cẩn thận làm việc. Đặt toàn bộ ngọc bài lên trên người một người, tỷ lệ nguy hiểm ngược lại còn tăng cao hơn khi đặt ở trên người mỗi người.

Đối với lửa giận của đối phương, Đỗ Chiêu mặc kệ.

- Đúng vậy.

Nghe hắn nói như vậy, Nhiếp Vân gật đầu đồng ý.

Trên thực tế trong lòng hắn cũng có chút hoài nghi. Những người này mặc dù đều là đệ tử của chưởng giáo, thế nhưng khó bảo đảm không bị lợi ích lớn hơn đả động, trở thành phản đồ Quy Khư Hải! Nếu như không có phản đồ, ba đại tông môn như Vạn nhận sơn sao dám có tự tin như vậy chứ? Nhất định bọn chúng có thể chiến thắng được hay sao?

- Đỗ Chiêu, ở trong tông môn ngươi luôn đối nghịch với ta, ta luôn mặt kệ. Thế nhưng, nếu như hôm nay ngươi lại lần nữa ra tay phá rối, phá hỏng quy củ, như vậy Quy Khư Hải chúng ta sớm muộn gì cũng phải đối mặt với thất bại!

Bình luận


T
Trung nguyễn
26-03-2023

Bộ này là vô danh công pháp mà

L
lvL
26-03-2023

trọng sinh đã vô lí rồi còn quay ngược lại thời gian mấy tập sau này tác giả có giải thích không ? quay ngược lại thời gian hơi ảo

D
Dũng Tây
26-03-2023

Bộ này main mấy vk vậy ạ

T
thiên ma
26-03-2023

Quay ngược thời gian giống cổ chân nhân rồi

T
Thu Trang
26-03-2023

Chia cảnh giới thế nào vậy ad

H
HyN Assin
26-03-2023

Nhận xét sau hơn 700 chương bỏ truyện. Truyện rất nhiều sạn, không thông suốt, logic truyện vô lý. Nhân vận sống lại với lợi thế lão quái sống mấy trăm năm mà tâm tính non, đầu óc ngu dốt, càng nghe càng ức chế nên nghe hơn 700chương thì bỏ. Truyện nghe chơi thì được, chứ bảo hay thì bỏ đi đỡ phí thời gian.

N
Ngoc Anh Nguyen
26-03-2023

Truyện này NVC kiếp đầu siêu ngu, t/g cho trùng sinh cũng vẫn ngu. :)

N
Nơ Đễnh Nguyễn
26-03-2023

Nghe vô địch văn chuyển sang phế vật lộ tuyển quật khởi xáo lộ. Nghe chối thật! Để lại tia thần liệm

T
T & T
26-03-2023

Mở đầu nghe vô lý zậy, quay lại 300 năm như zậy nó xáo trộn lịch sử à , ko biết mấy chương sau tác giả giải thích ntn cho hợp lý nữa

T
Thành Phát
26-03-2023

Hay

D
Diep Huynh
26-03-2023

Rất hay... Cám ơn

N
Non Nguyễn
26-03-2023

Đọc truyện vạn tộc chi kiếp đi bn ơi truyện đó hay lắm

Y
yno chan yêu hệ thống
26-03-2023

Tạm

Truyện đang đọc

Báo lỗi