VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!



Triệu Nam Thiên không quan tâm người khác nghĩ như nào, anh chắc chắn sẽ không kí!
Nếu như không biết chuyện gì, thì nói không chừng anh sẽ tin tưởng lời giải thích của Tôn mập, nhưng khi thấy tình huống trước mắt, rõ ràng chính là Tôn mập cố ý đặt bẫy, muốn dùng mấy con tốt đến cõng nồi!
Nhất định là không bắt được tên trộm giả kia rồi, một khi kí vào, chẳng khác nào ôm đồn hết tất trách nhiệm vào người!
Coi anh là đồ ngốc à?
Tôn mập vẫn chưa biết, tính toán của gã ta đã bị Triệu Nam Thiên nhìn thấu, ngoài miệng vẫn còn tiếp tục thuyết phục.

Triệu Nam Thuên không muốn lộ sơ hở, cố ý phối hợp nói: “Đội trưởng Tôn, như vậy đi, trước tiểu nhân sau quân tử, chỉ cần sáng mai anh lấy tiền ra, thì tôi sẽ kí!”
Tôn mập không ngờ, thì ra Triệu Nam Thiên lại lo lắng chuyện này.

Dựa theo suy nghĩ của gã ta, bây giờ bỏ ra mấy chục triệu, sau đó để Triệu Nam Thiên ký tên, loại trừ mối họa cùng một lần!

Nhưng gã ta lại sợ biểu hiện quá gấp, thì sẽ khiến hai người này cảnh giác, nên đã sửa lời lại: “Được, vậy sáng mai, tôi sẽ tự mình giúp các người làm tốt chuyện này!”
Triệu Nam Thiên mời: “Nếu đội trưởng Tôn đã chăm sóc mấy anh em chúng tôi như thế, vậy thì như này đi, chúng ta chia tay trong yên bình, tối mai tôi làm chủ, mời mọi người ăn bữa cơm chia tay!”
Một đám người đều có suy nghĩ khác nhau, có người gật đầu đồng ý, có người cười không nói lời nào.

Đảo mắt đã đến lúc tan việc, một đám người ai về nhà nấy.

Tôn mập nhìn theo Triệu Nam Thiên, chờ người rời khỏi, trên mặt gã ta lộ ra nụ cười lạnh bộ dáng đã thực hiện được âm mưu, tổn thất mấy trăm tỷ, cho dù là tội lơ là công việc cũng đủ để tống cậu vào tù!
Rời khỏi Cục an ninh, Từ Minh là người đầu tiên không nhẫn nại: “Anh Nam Thiên, tên khốn kiếp Tôn mập này, thật không yên lòng mà!”
Triệu Nam Thiên trêu chọc: “Ngay cả cậu cũng thấy vậy?”
Từ Minh gãi đầu cười ngây ngô: “Đó là, đi lăn lộn cùng anh Nam Thiên, tôi đương nhiên phải học được sự tiến bộ rồi! Nhưng ba tên đó đúng là đồ ngu đần, thật sự tưởng có miếng bánh từ trên trời rơi xuống, lại còn chủ động dâng đến!”

Triệu Nam Thiên không nói gì, ngược lại là muốn kéo ba tên đó sang một bên, đồng ý là mấy tên đó từ đầu đến cuối đều theo anh lạc bước, khi làm việc thì lén lút giở thủ đoạn, bằng mặt không bằng lòng, thấy lợi ích lại chen chúc sức đầu mẻ trán.

Loại người này, cho dù nói thật với bọn họ, e rằng bọn họ cũng sẽ không tin!
Với cách nói khác, bị một bọn người đuổi theo sau lưng thì chính là kẻ ngu đần từ miệng Từ Minh.

Cả ba cuối người gật đầu, rất khiêm nhường: “Anh Nam Thiên, lúc trước là mấy anh em không hiểu chuyện, chuyện ở công trường cũng không giúp một tay, anh cũng đừng trách móc!”
“Đúng vậy, đằng nào Tôn mập cũng đã đồng ý.

Có lợi ích thật, anh cũng đừng quên mấy người chúng tôi!”
“Anh Nam Thiên, anh yên tâm, chúng tôi hiểu rõ quy tắc, nên kính biếu bao nhiêu, một đồng chúng tôi cũng không thiếu!”
Triệu Nam Thiên vốn còn muốn âm thầm nhắc nhở một phen, nhưng nhìn bộ dạng bọn họ tranh giành, cứ thế không nói nên lời.

Anh cười khổ: “Ba cậu yên tâm, chuyện này ba cậu tự làm chủ là được rồi, tôi chắc chắn sẽ không cản trở tiền đồ của các cậu, nhưng tốt nhất là nên cẩn trọng hơn!”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi