VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!



Một tấm băng rôn lớn màu đỏ treo trước cửa Phòng An ninh, trên đó có in một chuỗi ký tự bằng đồng, “Hoan nghênh lãnh đạo cấp trên đến kiểm tra công việc!”
Triệu Nam Thiên có chút bối rối, Từ Minh cũng vừa đi tới, nắm lấy hắn hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Từ Minh cũng gãi đầu, “Tôi cũng không biết.

Nghe nói hôm nay có lãnh đạo cấp trên xuống kiểm tra công việc.


“Lãnh đạo gì cơ?”
“Không rõ nữa, hình như là từ trụ sở xuống.


Triệu Nam Thiên trầm tư, không lẽ là Hoa Tứ Thiếu?
Nghĩ đi nghĩ lại thấy không thể nào là cậu ta, ngày hôm qua nghe Vương Như Nguyệt nhắc tới tuy rằng Hoa Tứ Thiếu xuống dưới mạ vàng, nhưng còn có danh xưng “Phó chủ tịch điều hành khu Đông Châu”, hắn làm sao có thể xuống làm công tác kiểm tra của bộ phận an ninh bất động sản cấp dưới được.

Trực giác nói cho Triệu Nam Thiên biết mình vẫn chưa có , liếc mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy Tôn mập đâu.

Từ Minh nói: “Anh Thiên, đừng nhìn nữa, Tôn mập đi chuẩn bị lẵng hoa rồi.



Đột nhiên Triệu Nam Thiên, Tôn mập đội trưởng đội An ninh năng lực làm việc không tốt, nhưng nịnh nọt thì lại rất tốt.

Vừa nghĩ tới đây, Tôn mập đã trở về rồi, anh ta hướng dẫn công nhân đặt hai hàng lẵng hoa trước cửa phòng trực.

Nhìn thấy Triệu Nam Thiên, gã ta hai tay vắt sau lưng mang phong cách lãnh đạo nói: “Ô, Tiểu Triệu à, hai cậu vào đây với tôi.


Khi Triệu Nam Thiên bước vào phòng, cửa sổ trong phòng trực sáng sủa, một đám đàn ông đang dọn dẹp, ngay cả những người bình thường đối phó Tôn mập cũng đang chăm chỉ làm việc.

Tôn mập tỏ ra khá hài lòng, ngồi trên bàn làm việc nhấp một ngụm trà nóng.

Gã ta chậm rãi nói: “Cậu nghĩ sao về chuyện hôm qua?”
Triệu Nam Thiên bình tĩnh hỏi: “Đội trưởng Tôn, không phải chúng ta đã nói rồi sao,anh đưa tiền bọn tôi sẽ kí.


Tôn mập gật đầu, “Được, cậu nhớ là được! Nhưng chuyện này chưa vội.

Hôm nay lãnh đạo cấp trên sẽ xuống kiểm tra công việc, bên tài chính cũng rất bận, như này đi, buổi chiều lãnh đạo đi thì chúng ta sẽ chốt lại chuyện này! “

Triệu Nam Thiên trong lòng cười nhạo, nhưng vẻ mặt như gió xuân, “Làm phiền đội trưởng Tôn rồi.


Tôn mập cũng đi giả bộ, “Không có gì, chúng ta đều là anh em, dù sao tôi cũng phải quan tâm mọi người một chút.


Sau một câu chào hỏi đơn giản, gã ta không còn quan tâm đến hai người họ nữa.

Phòng trực bận đến mức khí thế ngất trời, Triệu Nam Thiên không thèm tham gia cuộc vui, ngồi trên sô pha đọc báo.

Những người khác đều không nói gì, nhưng tên thuộc hạ hay sinh sự của Tôn mập lại mở miệng nói, “Này, mọi người đều đang làm việc, hai người không thấy sao?”
Từ San dựa vào tường, giả vờ không có nghe thấy.

Triệu Nam Thiên trả lời: “Tôi nhìn thấy rồi thì sao?”
Tên hay sinh sự đó mặt tối sầm lại, “Thì sao? Thì tới giúp mọi người làm đi!”
Triệu Nam Thiên đặt tờ báo xuống, nói: “Không phải chúng ta bị đuổi việc rồi sao? Nên nhường cơ hội này cho người khác vậy.


“Đuổi việc là chuyện của buổi chiều.

Các anh còn muốn nhận bốn tháng tiền lương không? Nhìn thấy ba người đó chưa, mọi người tới đây từ sáng đều còn bận đến giờ!”
Triệu Nam Thiên nhìn theo ánh mắt của anh ta, không phải chứ, ba người đó làm trước làm sau, hầu hết các công việc bẩn thỉu trong phòng trực đều bị bọn họ làm hết rồi.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi