VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!



Gần khu hai Giang Uyển rất náo nhiệt nhiều, Khổng Như Nguyệt đến văn phòng quản lí tiểu khu cũng không xa, có người dẫn đường, không bao lâu liền tìm được một nhà hàng chất lượng bình thường.

Đại sảnh người nhiều, ba người dứt khoát bao một phòng bao.

Mọi người cũng đã đói bụng, lại là đánh nhau, lại là đàm phán, lại là chuyển nhà, không nói chuyện gì cả, cả một bàn thức ăn ngon đều đã bị tiêu diệt sạch sẽ.

Khổng Như Nguyệt bưng chén rượu đứng lên, “Hôm nay cảm ơn hai anh đã hỗ trợ, em gái xin kính hai anh một ly!”
Có Khổng Như Nguyệt mở đầu, hơn nữa thêm Từ Minh không khí khá vui vẻ, uống rượu cũng bắt đầu nóng lên.

Không chờ bình rượu thấy đáy, Từ Minh liền không uống được nữa, nghiêng đầu, ghé vào trên bàn liền ngủ.


Triệu Nam Thiên đặt rượu ly xuống, kinh ngạc nhìn Khổng Như Nguyệt một cái, không nghĩ tới nha đầu này nhìn thanh lịch, thế nhưng lại là một nữ trung hào kiệt.

rượu trắng năm mươi độ, cô uống giống như uống nước vậy, liên tiếp uống mấy chén xuống bụng, thế nhưng mặt không đỏ thở không gấp.

Khổng Như Nguyệt nhìn ra được sự nghi hoặc của Triệu Nam Thiên, “Anh Nam Thiên, số rượu này của anh tính là cái gì? Khi còn nhỏ ba em đi tham gia tiệc rượu, em chính là từng trận đều không gục, nhưng mà tửu lượng của em vẫn tính là kém, chị của em mới được coi là lợi hại!”
Triệu Nam Thiên líu lưỡi, tửu lượng của Khổng Như Nguyệt cũng đã đủ dọa người, chị của cô ấy chẳng lẽ là thần rượu?
Nhưng mà nghe Khổng Như Nguyệt nói về chuyện nhà, anh ấy cũng không tránh được tò mò trong lòng, nương men say liền hỏi, “Nghe khẩu âm của em không giống như là người ở Đông Châu, sao lại một mình đến đây đi làm?”
Khổng Như Nguyệt mở một nút bình ra, “Nếu là người khác hỏi, em khẳng định không nói cho người đó, nếu anh Nam Thiên hỏi, em đây cũng không gạt anh, em là người Hoàng Kinh, giận dỗi người trong nhà nên mới sang đây!”
Triệu Nam Thiên gõ trán, “Bỏ nhà đi?”

Khổng Như Nguyệt hì hì cười, “Cũng không tính bỏ nhà đi, chính là đánh cuộc cùng với người trong nhà, nếu bên ngoài sống không tốt, cả đời này em sẽ không quay về!”
Triệu Nam Thiên cảm thấy Khổng Như Nguyệt chưa nói lời nói thật lòng, nhưng mà mỗi người đều có bí mật, anh ấy cũng không hỏi nhiều, về sau sẽ cố gắng chăm sóc cô ấy nhiều hơn một chút, không để cho cô ấy bị người xấu bắt nạt là được.

Nhưng thật ra Khổng Như Nguyệt chủ động nhắc tới câu chuyện, “Anh Nam Thiên, nói đến anh đi, anh hôm nay cùng anh Ba qua đây, không phải là vì thuê nhà chứ?”
Triệu Nam Thiên sửng sốt, anh vốn dĩ không biết nói dối, đặc biệt là ở trước mặt phụ nữ, hơn nữa sau khi uống rượu, một chút do dự của anh đã bị Khổng Như Nguyệt nhìn thấy sơ hở.

Cô tiếp tục nói: “Em đây bây giờ thấp cổ bé họng, nếu anh Nam Thiên tìm tới em, khẳng định em có thể giúp đỡ, nếu em không đoán nhầm, là bởi vì chuyện công việc?”
Khổng Như Nguyệt cảm thấy, Triệu Nam Thiên là một người rất có bản lĩnh, có quyết đoán, có thân thủ, nếu không phải bởi vì liên quan đến công việc, tuyệt đối không thể cầu đến cô được.

Triệu Nam Thiên không nghĩ rằng, con nhóc này khôn khéo đến như vậy, chỉ là một chút do dự, đã bị phát hiện ra sơ hở.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi