VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!



Người này thay đổi giọng chuyển sang chuyện công việc, không cho Dì Đào chút mặt mũi nào: “Bạn bè bình thường? Nếu như đã không có quan hệ gì, vậy thì bà vui lòng không nên cản trở chúng tôi người thi hành công vụ, hiểu không?”
Tuy nhiên, khi đối mặt với Vương Triều Khải, giọng điệu của anh ta tức khắc liền trở nên hòa nhã hơn nhiều: “Tổng giám đốc Vương, cũng hãy cử một vài người của hội anh đến hỗ trợ điều tra.


Dáng vẻ Vương Triều Khải đắc ý nhìn về phía Dì Đào, rồi nhận lời nói: “Được, không sao thành vấn đề, phối hợp với người thi hành công vụ là nghĩa vụ của chúng tôi những người công dân luôn tuân thủ pháp luật, hy vọng bên phía cảnh sát có thể trừng phạt nghiêm khắc những tên lưu manh làm tổn hại đến môi trường kinh doanh của Đông Châu! “
Dì Đào ăn phải quả đắng, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, nhà họ Tô luôn luôn là những công dân tuân thủ pháp luật, làm việc ngay thẳng, cho nên dù đi đến nơi nào đều được người khác xem là khách quý, đã khi nào bị đối xử như vậy?
Nghĩ đến đây, bà ta trừng mắt liếc nhìn Triệu Nam Thiên, đè thấp giọng nói: “Tất cả đều là do cậu gây họa! Chuyện này nhà họ Tô không giúp gì được cho cậu, cậu tự cầu may đi!”

Dì Đào vừa nói xong những lời này, Vương Triều Khải lại bổ sung thêm một câu: “Đúng rồi, cảnh sát, chuyện ngày hôm nay còn có một người liên quan không có mặt.


Dường như Dì Đào đã đoán ra điều gì đó, lập tức lạnh giọng quát mắng: “Vương Triều Khải, cậu dám!”
“Đe dọa người báo án khác trước mặt cảnh sát, bà đang khiêu khích pháp luật sao?”
Chiếc mũ lớn này vừa ụp xuống đầu, khiến sắc mặt Dì Đào thay đổi ngay tại chỗ.

Cho đến bây giờ, làm sao bà ta có thể không nhìn ra, những người trong cục trước mặt này đang nhằm vào nhà họ Tô!
Nhưng mà thanh thế không bằng người ta, cứng rắn can thiệp vào sẽ chỉ khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.

Bà ta tự hỏi nếu không phải cái tên lỗ mãng Triệu Nam Thiên, bà ta đang do dự, trong lòng đã bắt đầu nhanh chóng tính toán biện pháp đối phó!
Quả nhiên, vẻ mặt Vương Triều Khải âm ngoan, giống như lưỡi của một con rắn độc: “Người còn lại chính là Tô Mục Tuyết của Tập đoàn Tô Phong, chúng tôi có lý do để nghi ngờ rằng cô ta đã tham gia vào các vụ giao dịch tiền sắc phi pháp trong hội của chúng tôi, hội chúng tôi có một vị khách chính là người bị hại, anh ta có thể làm nhân chứng!”
Nói đến nước này, mọi âm mưu đều đã rõ ràng, chuyện ngày hôm nay chính là vì muốn kéo nhà họ Tô xuống nước.


Triệu Nam Thiên chậm rãi cúi đầu, lửa giận trong mắt nhanh chóng tích tụ, lẽ nào có tiền có thế, thì có thể đổi trắng thay đen sao?
Nghe thấy bốn chữ “Giao dịch tiền sắc”, vẻ mặt của Dì Đào trở nên không thể nào khó coi hơn được nữa, những người này vậy mà dám nhục nhã nhà họ Tô như vậy!
Bà ta cố nén giận dữ nói: “Vương Triều Khải, cậu dám ngậm máu phun người? Cậu cứ như vậy đảo ngược trắng đen, hắt nước bẩn lên người nhà họ Tô chúng tôi, cậu nhất định phải trả giá!”
Không cần anh ta lên tiếng, cảnh sát đứng bên cạnh đã lạnh lùng nói: “Thưa bà, đây là lần thứ hai tôi cảnh cáo bà, nếu bà còn dám cản chúng tôi thi hành công vụ, vậy thì đừng trách chúng tôi không khách sáo!”
Trần Quân lo lắng họa từ miệng mà ra, để tránh làm cho tình hình của nhà họ Tô trở nên tồi tệ hơn, vội vàng bước tới giải thích.

Dì Đào ngây người đứng bên cạnh, trong lòng quặn thắt không thể nào tả nổi.

Bà ta chưa bao giờ sợ hãi trước những âm mưu trên thương trường, chỉ là đứng trước những thủ đoạn ngấm ngầm hãm hại này nhất thời khiến bà ta không thể nào đối phó được.


Suy cho cùng bà ta cũng chỉ là một người phụ nữ, đối mặt với chuyện này cũng phải chịu đựng rất nhiều, chưa kể đối phương đã dàn xếp với cục, không cho bà ta có bất kỳ cơ hội thanh minh nào nữa.

Một cảm giác bất lực sâu thẳm tràn ngập trong lòng bà ta, lần đầu tiên Dì Đào cảm thấy tuyệt vọng và hoảng sợ, theo cái đà này, trong một loạt những pha ăn miếng trả miếng của đối phương, việc bị xé xác là điều không thể tránh khỏi.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi