VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!



Sau hơn mười mấy cuộc điện thoại gọi đi, đối phương hoặc là tắt máy, hoặc là đùn đẩy, hoặc là từ chối khéo, thậm chí còn có người giậu đổ bìm leo, đưa ra những yêu cầu vô lý khiến bà ta đỏ mặt tía tai!
Cầu tới cầu lui, cuối cùng vẫn không có chút kết quả nào.

Lúc đầu Dì Đào còn nản lòng thoái chí, sau đó lại cố gắng vực dậy tinh thần.

Dưới bãi đậu xe của hội Hoàng Đình, những người không liên quan sớm đã trốn đi từ lâu.

Dưới ánh đèn cảnh báo nhấp nháy, mặc dù Vương Triều Khải trông có vẻ thảm hại, nhưng trong mắt của anh ta không hề che giấu vẻ đắc ý.


Vì để kéo dài thời gian, Dì Đào đưa ra yêu cầu muốn nói chuyện với Triệu Nam Thiên, nhưng không ngoài dự đoán đã bị từ chối.

Bà ta nôn nóng giậm chân, mắt thấy đám người sắp bị đẩy lên xe cảnh sát, cuối cùng cũng nhìn thấy một bóng người quen thuộc đi vào cửa.

Người này lấy giấy tờ chứng nhận ra, nói thẳng: “Xin chờ một chút, tôi là cố vấn pháp luật của tập đoàn Tô Phong và cũng là luật sư của anh Triệu Nam Thiên!”
Trải qua một phen thương lượng, luật sư đi đến bên cạnh Dì Đào, dặn dò nói: “Chỉ có ba phút, càng sớm càng tốt.


Dì Đào gật đầu, sau đó kéo Triệu Nam Thiên sang một bên.

Thời gian có hạn, bà ta nói nhanh, vừa mở miệng liền đi thẳng vào vấn đề: “Tôi biết, chuyện tối nay không thể hoàn toàn trách cậu, nhưng cậu nhất định phải phối hợp với tôi.


Triệu Nam Thiên gật đầu ra hiệu cho bà ta nói tiếp.

“Chuyện ngày hôm nay, cậu phải dứt khoát khẳng định, chuyện này không liên quan đến Tô Mục Tuyết, nếu như có bất cứ xử phạt gì, tôi hy vọng cậu có thể một mình gánh chịu!”

Mặc dù trong lòng đã chuẩn bị tâm lý, cũng đoán được mục đích của bà ta, chẳng qua khi chính tai nghe thấy những lời này, trong lòng Triệu Nam Thiên vẫn cảm thấy hơi khó chịu.

Lý do khiến tối nay anh vướng vào việc rắc rối này hoàn toàn là vì Tô Mục Tuyết và vì nhà họ Tô.

Nếu như không phải anh đến kịp lúc, thì nhà họ Tô nào còn mặt mũi gì chứ?
Bây giờ ngược lại khá tốt nhỉ, vì để bảo vệ nhà họ Tô, Dì Đào xem anh ta như người bị vứt bỏ?
Mặc dù không có những lời này của Dì Đào, anh cũng sẽ làm như vậy, chẳng qua bây giờ khi nghe được những lời này, lại vô cùng chói tai.

Chỉ cảm thấy hít thở khó khăn, so với súng đạn thật vừa này còn làm tổn thương người khác hơn!
Dì Đào tiếp tục đưa ra điều kiện: “Cậu yên tâm, tôi sẽ giúp cậu tìm luật sư tốt nhất để biện hộ, cố gắng hết sức để giúp cô thoát tội!”
Thấy Triệu Nam Thiên trầm mặc không nói gì, bà ta lại nói: “Đương nhiên, tôi nói là nếu như, nếu như cậu không thể thoát tội, tôi cũng sẽ giúp cậu chăm sóc người nhà!”

Lo sợ rằng Triệu Nam Thiên còn có điều vướng mắc, Dì Đào nói thêm: “Tôi biết, mẹ của cậu trước mắt vẫn đang hồi phục sau ca phẫu thuật.

Chỉ cần cậu làm theo những gì tôi đã nói, chi phí phục hồi chức năng của mẹ cậu, bao gồm cả phần chi phí dưỡng bệnh sau này, nhà họ Tô chúng tôi sẽ chi trả toàn bộ! “
Câu cuối cùng, giọng điệu bà ta nghiêm túc nói: “Đương nhiên rồi, sau chuyện này tôi cũng sẽ cho cậu một khoản tiền bồi thường khiến cậu hài lòng!”
Triệu Nam Thiên cười nhạo: “Nghe hay đấy nhỉ, nhưng nếu tôi từ chối thì sao?”
Vẻ mặt của Dì Đào thay đổi: “Triệu Nam Thiên, cậu đừng có được đằng chân lân đằng đầu! Tôi nói cho cậu biết, nếu như chuyện này không có sự giúp đỡ của tôi, thì cậu cứ đợi ngồi tù rục xương đi, đến lúc đó cái gì cậu cũng đừng hòng lấy được!”
Triệu Nam Thiên nhìn chằm chằm vào khóe mắt của bà ta nói: “Dì Đào, vậy cháu cũng nói với dì một câu, hôm nay cháu đến đây là vì Tô Mục Tuyết, không liên quan một xu đến nhà họ Tô của các người, còn sự giúp đỡ của nhà họ Tô các người, tôi không hiếm lạ, cũng không cần!”
Thấy mình hiểu sai ý, Dì Đào có chút áy náy, lúc này cũng không kịp nói lời xin lỗi, chỉ có thể vội vàng giải thích: “Triệu Nam Thiên, cậu nghe tôi nói, bây giờ không phải là lúc cậy mạnh… “


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi