VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!



Triệu Nam Thiên chưa từng đến nơi làm việc nên không hiểu chuyện xoay vần, nhưng cũng là người thông minh nên cũng nhanh chóng đoán được mấu chốt trong đó.

Về việc anh thăng chức lần này, chắc chắn có chiêu trò giữa hai trưởng phòng nhân sự.

Cũng không biết hai người đối phó với nhau như thế nào hay giữa họ có loại thỏa thuận bí mật nào nên mới làm cho trưởng phòng Khương nhượng bộ?
Trong lúc suy nghĩ vẩn vơ, cả hai đã đi đến văn phòng của Trưởng phòng Khương.

Dù là trưởng, phó cùng một bộ phận, hai phòng lại cách xa nhau, dường như tin đồn về sự bất hòa của hai người không phải là không có căn cứ.

Trước khi Khổng Như Nguyệt gõ cửa còn quay lại dặn dò anh: “Anh Thiên, lát nữa mặc kệ trưởng phòng Khương nói gì anh chỉ cần chú ý một chút rồi trả lời là được, Trưởng phòng Uông đã nói trước với cô ta rồi.


Triệu Nam Thiên cái hiểu cái không gật gật đầu, nén giận trong lòng, đối với người chị dâu này của Tôn Mập anh đã muốn gặp mặt từ lâu rồi.


Nếu không phải tên xấu xa đó dùng thủ đoạn cản đường thì thủ tục của anh đã không chậm trễ gần một tuần, không nghĩ tới cuối cùng hôm nay cũng gặp mặt.

Khổng Như Nguyệt vừa mới nâng tay nên một nửa thì cửa đã bị người ta mở ra từ bên trong.

đang giơ lên, văn phòng được mở ra từ bên trong.

Tổ trưởng Hàn khi nhìn thấy Khổng Như Nguyệt đầu tiên thì vô cùng vui mừng, đang định mở miệng nói gì đó thì đã thấy Triệu Nam Thiên đi theo phía sau.

Sắc mặt của anh ta đột nhiên trầm xuống, nhưng rất nhanh đã được che dấu đi, giọng nói cũng trở nên chua chua: “Ai ôi, đây không phải là nhóc Nam Thiên đó sao, mấy ngày không thấy cậu rồi, nhìn vẻ mặt vui vẻ thế này chắc là có việc vui rồi.


Trong lòng Triệu Nam Thiên có dự cảm không tốt khi nhìn thấy bộ mặt tiểu nhân đắc chí của anh ta, hơn nữa lại còn từ trong phòng trưởng phòng Khương đi ra.


Triệu Nam Thiên nhìn không vừa mắt loại sắc mặt này của anh ta, liền suy đoán vừa rồi anh ta nhất định là lại đi vào đâm thọc, về phần nguyên nhân, không cần nghĩ cũng biết.

Khẳng định là nhìn anh cùng Khổng Như Nguyệt ngày càng gần nhau, tâm tư đố kị lý trổi dậy tác quái.

Triệu Nam Thiên trong lòng hừ lạnh, nhưng trên mặt vẫn tươi cười phơi phới như cũ: “Đúng vậy đó, sắp có chuyện vui, hôm nào mời tổ trưởng Hàn đến uống cùng Khổng Như Nguyệt một ly rượu mừng!”
Tổ trưởng Hàn đột nhiên biến sắc, anh ta biết Triệu Nam Thiên cùng Khổng Như Nguyệt có mối quan hệ không tầm thường, thế nhưng là cũng không nghĩ tới mối quan hệ hai người bọn họ lại tiến triển thần tốc đến vậy, vậy mà đã đến nói chuyện cưới gả luôn rồi!
Khổng Như Nguyệt bên kia cũng ngơ ngác ngay ra tại chỗ, ngực tựa như là có một con nai con xông vào, thình thịch thình thịch nhảy loạn không ngừng.

Triệu Nam Thiên cười ha ha một tiếng, vỗ vỗ vào vai tổ trưởng Hàn nói: “Tổ trưởng Hàn, nói đùa với anh thôi, xem anh kìa, còn tưởng là thật nữa chứ, tôi có chỗ nào xứng với thư ký Khổng đâu chứ?”
Tổ trưởng Hàn muốn nói cậu biết như vậy thì tốt, thế nhưng là không đợi anh ta kịp há mồm, liền cảm giác được nơi bàn tay đang chạm vào bả vai tựa như một cái kìm sắt, hung hăng kẹp lấy xương bả vai của anh ta, làm cho anh ta đau đến nổi sắc mặt cũng thay đổi.

Hết lần này tới lần khác Triệu Nam Thiên bên kia lại cười tươi như gió xuân, để cho người ta nhìn không ra chút sơ hở nào.

Tổ trưởng Hàn không thể nào xả ra được, chỉ có thể cắn răng nuốt vào trong bụng, miễn cưỡng ứng phó vài câu, liền vội vàng rời đi.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi