VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!



Mạnh Nhã tiếp tục thúc giục: “Không dám? Vậy thì nhanh chóng đi giải quyết vấn đề của anh đi, uống rượu thì còn nhiều cơ hội khác!”
Cô ta tiễn Triệu Nam Thiên ra đến tận cửa, trước khi đóng cửa còn nói với anh ấy một câu: “Triệu Nam Thiên, nói một câu anh không muốn nghe, nếu như mà Tô Mục Tuyết không chịu tha thứ cho anh, cuộc hôn nhân bất bình thường của hai người cũng không còn lý do gì để mà tồn tại nữa đâu, thay vì giày vò lẫn nhau, không bằng sớm mà tách nhau ra, tốt cho anh, cũng tốt cho cả cô ta nữa!”
Triệu Nam Thiên ngớ người ra, “Đường ai người đấy đi” năm chữ này đã được nghĩ đến trong lòng anh vô số lần rồi, nhưng mà mỗi khi thực sự phải đối mặt thì lại khiến anh ấy có chút khủng hoảng.

Mạnh Nhã khẽ xua tay: “Đi đi, vẫn còn có tôi nữa cơ mà!”
Triệu Nam Thiên ngỡ ngàng quay người lại, câu nói của Mạnh Nhã có mấy phần là thật, mấy phần là giả anh ấy không rõ.

Nhưng mà kể cả anh ấy và Tô Mục Tuyết có đường ai người đấy đi, thì cũng có thể yên tâm thoải mái mà đến cùng với Mạnh Nhã được sao?
Triệu Nam Thiên phải thừa nhận là, anh ấy và Tô Mục Tuyết tồn tại một khoảng cách không hề nhỏ, nhưng mà với Mạnh Nhã lẽ nào lại không có khoảng cách hay sao?
Có thể ở được biệt thự độc lập, nuôi được con xe siêu sang Porsche mấy tỷ đồng, trên người thì mặc toàn là đồ hiệu, đồ trang điểm và trang sức cũng đều vô cùng đắt tiền.


Người phụ nữ như thế, kể cả là xuất thân có không bằng Tô Mục Tuyết đi chăng nữa, nhưng mà so với anh ấy thì vẫn là người của hai thế giới hoàn toàn khác nhau!
Khoảng cách giữa người với người tuy rằng là vô hình, nhưng mà cũng thật sự có tồn tại, những mâu thuẫn tích lũy lại giữa anh và Tô Mục Tuyết, lẽ nào sẽ biến mất không xuất hiện trên người của Mạnh Nhã sao?
Triệu Nam Thiên không tin, xét cho cùng thì vẫn là do anh không đủ ưu tú, khiến cho anh ấy đối diện với người con gái ưu tú khác mà thiếu đi sự tự tin và thoải mái.

Còn ở bên này, Tô Mục Tuyết vô cùng mệt mỏi về đến nhà.

Cô cũng không hề bật đèn lên, quăng mình lên ghế sofa là ngủ thiếp đi, nhưng mà vì trong lòng vẫn còn chuyện nghĩ ngợi, thế nên không thể nào ngủ yên giấc được.

Chẳng hạn như hiện giờ, trong nhà thiều đi một người, hình như luôn có cảm giác thiếu cái gì đó, khiến cho cô khắp người khó chịu.


Tô Mục Tuyết là một người phụ nữ thông minh, EQ cũng cao hơn Triệu Nam Thiên không chỉ là một chút.

Lấy chuyện của tối ngày hôm nay ra nói, cô biết Từ Hoa Dương từ đầu đến cuối đã đóng một vai trò như thế nào, cũng biết rõ mục đích ngày hôm nay Từ Hoa Dương muốn đưa cô về đến tận nhà là gì.

Nhưng mà Từ Hoa Dương chỉ là ngòi nổ mà thôi, mâu thuẫn giữa hai người kể cả không có sự khiêu khích của Từ Hoa Dương, thì lần sau cũng sẽ vì chuyện khác mà bùng nổ ra.

Tô Mục Tuyết có chút nghi ngờ, ban đầu cô ấy đồng ý nửa tháng khảo sát với Triệu Nam Thiên có phải là sự khởi đầu của sai lầm hay không?
Bên bây giờ chỉ có mấy ngày trôi qua thôi, mà hai người bọn họ đã trở thành như thế này, kể cả có thật sự qua được thời gian khảo sát nửa tháng này, thì bọn họ lẽ nào lại có thể tiếp tục ở với nhau như người yêu bình thường được sao?
Cô ấy không thể nào vì Triệu Nam Thiên mà từ bỏ sự nghiệp của mình, hơn nữa bên cạnh cô ấy không thiếu những người đàn ông ưu tú theo đuổi hoặc cạnh tranh, nếu như Triệu Nam Thiên không cách nào chấp nhận được chuyện này từ tận trong đáy lòng thì việc đường ai người đấy đi cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Tô Mục Tuyết nghiêm túc nghĩ ngợi một lúc, thở dài một hơi, có lẽ cũng là lúc phải đưa ra một quyết định dứt khoát rồi.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi