VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!



Âm thanh rất đột ngột, khiến cho Tô Mục Tuyết còn tưởng là tiếng chuông cửa, vội vàng chạy ra nắm lấy tay nắm cửa.

Nhưng mà không đợi đến lúc cô ấy mở cửa ra, thì lại ngẩn người ngay tại chỗ.

Bởi vì âm thanh vang lên ấy không phải là tiếng chuông cửa, mà đấy là tiếng chuông điện thoại của Triệu Nam Thiên!
Tô Mục Tuyết do dự một lúc, đắn đo xem có nên chủ động mở cửa cho anh không.

Cũng không biết là sau bao nhiêu lâu, cô cuối cùng cũng đầu hàng.

Mở giật cửa ra, giọng nói thì lại lạnh lùng không cảm xúc: “Anh về đây làm cái gì? Có chuyện gì thì nói nhanh lên, tôi còn phải đi ngủ!”
Không có ai trả lời.

Tô Mục Tuyết ngẩng đầu lên nhìn, ở ngoài cửa làm gì có ai đâu!
Đưa mắt nhìn ra xa thì chỉ nhìn thấy có một bóng người đang nhanh chóng biến mất trong bóng đêm đen.


Mạnh Nhã lúc này đang đứng dựa vào cạnh cửa, cô vừa rồi lúc đẩy Triệu Nam Thiên ra khỏi cửa thì rất sảng khoái, nhưng mà bây giờ thì có chút hối hận.

Cũng không biết là bị chập sợi dây thần kinh nào nữa, ma đưa quỷ dẫn lại đi gửi cho anh một tin nhắn.

Nội dung rất đơn giản, chỉ có một câu là: “Nếu như cô ta đá anh ra ngoài thì tôi để cửa cho anh!”
Kết quả là chẳng bao lâu sau, cửa nhà cô bị người ta gõ thật, làm cô ta sững sờ đờ người ra ở đấy!
Xác nhận lại người đứng ở ngoài cửa đúng là Triệu Nam Thiên, Mạnh Nhã cảm thấy hoảng loạn.

Không cần biết là nói như thế nào, Triệu Nam Thiên cũng là người đàn ông đã có gia đình rồi, hành vi như thế này của cô ta có khác gì so với loại tình nhân đi phá hoại gia đình của người khác?
Mạnh Nhã bắt đầu thấy hối hận, cô ta có thiện cảm với Triệu Nam Thiên không phải là giả, nhưng mà chen chân vào lúc hai người bọn họ đang có hiểu nhầm nhau như thế này, kể cả cô ta có thể chiến thắng được Tô Mục Tuyết đi chăng nữa thì e là cũng không phải là một chuyện vẻ vang gì.

Lúc này thì Triệu Nam Thiên lại đang ở ngoài cửa, cô ta cũng không thể nào mà giả vờ như không nghe thấy.

Do dự một lát rồi mới đi từ từ mở cửa ra: “Sao lại quay lại nhanh như thế này, cuộc nói chuyện với nữ thần họ Tô lại không thành rồi à?”

Triệu Nam Thiên giải thích: “Không có, tôi còn không kịp nói chuyện với cô ấy nữa.


Mạnh Nhã cảm thấy rất hoảng loạn: “Vẫn chưa nói chuyện? Vậy là anh…nhìn thấy tin nhắn rồi à?”
Triệu Nam Thiên gãi đầu: “Tin nhắn gì cơ?”
Lần này đến phiên Mạnh Nhã thấy ngạc nhiên: “Vậy anh quay lại đây làm cái gì chứ?”
“Tôi muốn mượn xe của chị, có chút việc gấp cần phải đi giải quyết, hiện giờ vào cái thời gian này không bắt được xe.


Mạnh Nhã không hỏi thêm gì nữa, cầm lấy chìa khóa xe vứt cho anh ấy: “Đi đường cẩn thận đấy.


“Được rồi!”
Nhìn đèn pha ô tô đã đi xa, Mạnh Nhã ban đầu là thấy nhẹ nhõm, sau đó thì lại có chút thất vọng, giống như trong lòng bị đánh đổ lọ ngũ vị hương vậy, cũng không hiểu cảm giác này rốt cuộc là gì nữa.

Tin nhắn là do Liễu Nhiên gửi đến, nội dung chỉ có một câu: “Anh Nam Thiên, tôi hình như đã giết người rồi…”
Triệu Nam Thiên không kịp hỏi tình hình cụ thể là gì, chỉ hỏi rõ địa chỉ là ở đâu rồi vội vội vàng vàng chạy đến đó.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi