VỢ TRƯỚC ĐỪNG KIÊU NGẠO

Chương 255

Nhưng đúng lúc này, một chiếc xe sang trọng màu đen đột nhiên từ cuối đường chạy tới, thấy được hai đứa nhỏ, người trong xe lập tức đạp chân ga đi tới.

“Chú Lâm?”

Hoắc Dận vô cùng tinh mắt, sau khi nhìn thấy chiếc xe lập tức nhận ra.

Đúng vậy, người tới chính là Lâm Tử Dương!

“Sao hai cậu lại ở đây? Mới sáng sớm thế này, mẹ hai cậu đâu?”

Lâm Tử Dương sau khi nhìn thấy hai cậu bé lập tức từ trong xe đi xuống, hỏi bọn nhỏ rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Điều này quả thật làm cho người ta có chút lo lắng. Thời tiết thì lạnh, hai tiểu thiếu gia lại nhỏ như vậy. Sáng sớm lang thang trên đường, khiến ai thấy cũng không yên tâm.

Mặc Bảo vội vàng giải thích: “Chú Lâm, mẹ cháu còn đang ngủ, tối hôm qua mẹ mệt.”

Lâm Tử Dương: “……”

Mệt à?

Đây là từ hổ lang gì vậy? Chẳng lẽ tối hôm qua tổng giám đốc muộn như vậy mới trở về, thật đúng như những gì anh ta phỏng đoán sao?

Lâm Tử Dương nghĩ đến những gì vệ sĩ sáng nay nói với anh, rằng vị BOSS đại nhân tối hôm qua ở trên nhà của Ôn Hủ Hủ rất lâu. Nhất thời anh nhịn không được liền đỏ mặt.

“Như vậy, vậy…… Hai con xuống đây làm gì? Mua đồ ăn sáng sao?”

“Vâng, mua đồ ăn sáng cho mẹ và em gái.”

Mặc Bảo lại chớp chớp đôi mắt nhỏ như trăng lưỡi liềm, rất thẳng thắn thành khẩn nói với ông chú này.

Lâm Tử Dương liền dứt khoát dừng xe sang bên cạnh.

“Vậy bây giờ chú Lâm đưa hai cậu lên. Vừa rồi ba các cậu gọi điện thoại cho chú, bảo chú đến đưa các cậu đi nhà trẻ. Nhanh lên nói với mẹ một tiếng đi.”

Lâm Tử Dương nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, muốn nhanh chóng đưa hai cậu bé đi.

Thế nhưng, Mặc Bảo vừa nghe là tới đón bọn họ đi nhà trẻ, cậu bé vội vàng lên tiếng nói:

“Không được, mẹ con còn chưa dậy, chúng con chưa nói với mẹ. Hơn nữa, em gái không đi chúng con cũng sẽ không đi. Đúng không anh Hoắc Dận!”

Cậu bé nhìn về phía anh trai bên cạnh.

Hoắc Dận cũng không chút do dự gật đầu: “Ừ.”

Lâm Tử Dương: “……”

Không được, chuyện này cũng không phải do anh quyết định, hai vị tiểu tổ tông giận dỗi cái gì?

Nhưng trong sự sửng sốt cùng bất lực của anh ta, thì hai cậu bé đã tay nắm tay nhau xách túi quay người nhanh chóng chạy lên nhà.

“Này! Hai vị tiểu thiếu gia, chờ một chút, đừng chạy, chúng ta có chuyện gì cũng có thể thương lượng mà.”

Lâm Tử Dương gấp gáp giậm chân.

Lúc Hoắc Tư Tước vừa đến công ty thì nghe được tin này.

Tối hôm qua hắn đã thức trắng một đêm, sau khi từ phòng trọ đổ nát kia về thì trời cũng đã gần sáng, hắn chỉ có thể chợp mắt được một lát là phải đến công ty.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi