VỢ TRƯỚC ĐỪNG KIÊU NGẠO

Chương 667

Nhưng cô nhanh chóng ổn định lại bản thân, đừng quan tâm đ ến những chuyện này, mục đích cô đến đây là vì hai đứa bé.

”Hoắc Tư Tước, anh đừng như vậy, tôi… tôi thừa nhận mình đã sai, anh cho tôi gặp hai đứa nhỏ chút được không? Tôi không phải người không liên quan, tôi là mẹ chúng.”

Cô cũng đứng lên theo, vội vàng đi tới muốn giữ người đàn ông kia lại.

Nhưng cô vừa vươn tay đã thấy người này tránh đi như tránh dịch: ”Cô cũng xứng sao? Cô đúng là nằm mơ!”

Ôn Hủ Hủ: ”…”

Một câu như vậy khiến cô đứng im tại chỗ người người đàn ông tàn bạo lạnh lùng kia, nói không nên lời.

Đúng vậy, cô đã quên mất hắn bây giờ là hắn của ngày trước, cô trong ấn tượng của hắn, ngoài tin tức ”đã chết” lừa gạt hắn năm năm ra thì đâu còn gì khác?

Ôn Hủ Hủ bất lực ngồi xuống ghế.

Sau khi Hoắc Tư Tước rời đi, trong trang trại chó chỉ còn một mình Ôn Hủ Hủ bị giam giữ ở trên tầng, người trông coi cũng không biết đã được người đàn ông kia dặn gì trước khi đi mà lại cho cô ăn càng nhiều hơn!

Không phải thật sự sẽ biến cô thành thức ăn cho chó đấy chứ? Phải biết Hoắc Tư Tước lúc này đã có sát ý muốn giết cô.

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng cảm thấy hoảng hốt.

May mắn rằng hai ba tiếng sau đó, bên ngoài xuất hiện một chiếc xe khác.

”Gâu gâu gâu…”

Đám chó ở đây thấy xe đến thì lại điên cuồng sủa như buổi sáng.

Người trông chó thấy vậy lập tức đi ra: ”Anh là ai? Ai bảo anh đến đây? Anh có biết đây là đâu không?”

”Biết biết, không phải là trại nuôi chó của tên nhóc Hoắc Tư Tước kia sao? Tôi nói cho anh biết, hôm nay tôi đến để làm thịt chó, anh tránh qua một bên đi!”

Người từ trên xe xuống ăn mặc lộng lẫy như một con tắc kè hoa. sau khi xuống xe, thấy người trông trại chó đến, anh ta lập tức cầm một cây gậy bóng chày vô cùng lớn xuống.

Người trông chó: ”…”

Ngay cả Ôn Hủ Hủ trên tầng cũng bị cảnh này làm cho trợn tròn mắt!

Trì Úc? Tên yêu nghiệt này đến đây làm gì?

Người trông chó không dám cản lại, vì anh ta cũng nhận ra đây chính là đứa cháu trai không sợ trời không sợ đất của nhà họ Hoắc.

Trì Úc cầm gậy bóng chày đi lên, không bao lâu sau Ôn Hủ Hủ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết của chó, cô đứng trên tầng nuốt nước bọt, nhìn người trông chó dưới tầng vội vàng chạy vào.

”Trì nhị thiếu gia, cậu giết thật sao, tổng giám đốc lột da tôi mất!”

”…”

Đúng là… nghiệp chướng.

Ôn Hủ Hủ làm như không thấy gì, cô trốn vào trong phòng.

Đây chính là một người kì lạ, cô cũng không muốn bị anh ta phát hiện ra bản thân, nếu không nhất định cô sẽ gặp phiền phức.

Nhưng tránh gì thì gặp nấy, cô vừa lùi vào phòng, còn chưa kịp nuốt ngụm nước trong miệng xuống thì đã nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài, không bao lâu sau cửa cũng được mở ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi