VỢ YÊU CỦA THIẾU TÁ

Sau mấy ngày luyện tập khổ cực trên đảo hoang, vừa trở về đến biệt thự Mạnh Gia, điều đầu tiên Storm muốn làm chính là tắm cho thoải mái.

Storm từ trong phòng tắm bước ra ngoài, trên tay cầm cái khăn lông màu trắng lau lau mái tóc dài ướt đẫm, những giọt nước trong suốt như pha lê nhỏ dài xuống vạt áo của cô.

Nhìn thấy Trần Sở Sở không thay đồ nằm trên giường lớn, Storm lắc đầu nói.

- Bẩn chết đi được.

Trần Sở Sở không quan tâm đến lời nói của Storm, cô lăn qua lăn lại trên giường lớn, mái tóc dài hơi lộn sộn, vẻ mặt cực kì phiền muộn.

Storm ung dung bước về phía trước, cô dịu dàng ngồi xuống chiếc ghế trước bàn trang điểm, ánh mắt nghi ngờ nhìn Trần Sở Sở qua tấm gương trước mặt.

- Chị còn suy nghĩ đến Dương Minh Huy?

Storm vừa nói vừa cầm cây lược lông nhím, chải mái tóc dài của mình.

Trần Sở Sở ngừng lại động tác lăn lộn trên giường, cô nhìn Storm đáp.

- Dương Minh Huy!

Ai mà thèm suy nghĩ đến hắn.

Cô thật sự không có chút ấn tượng tốt gì đối với người này.

Storm đặt cây lược trên tay lên bàn trang điểm, xoay đầu lại nhìn Trần Sở Sở.

- Nếu không phải vì chuyện của Dương Minh Huy, vậy chị đang suy nghĩ về điều gì?

Nghe Storm hỏi, Trần Sở Sở ngập ngừng không biết phải nói sao.

Sự phiền não trong cô là do Nhất Minh mà ra, không hiểu vì sao trong đầu cô cứ hiện lên tình cảnh Nhất Minh hôn mình.

Trần Sở Sở thật sự không biết tâm trạng hiện giờ của mình được gọi là gì.

Tức giận?

Không hẵng.

Vui vẻ?

Cũng không phải.

Trần Sở Sở vươn tay, xoa xoa huyệt thái dương của mình.

Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Trần Sở Sở, Storm mỉm cười đứng lên bước tới ngồi xuống mép giường bên cạnh cô.

- Nói đi, người đó là ai?

Trần Sở Sở tránh né ánh mắt của Storm, ngượng ngùng đáp.

- Nói cái gì?

Chị không hiểu em đang nói gì?

Storm nhướng mày bày ra vẻ mặt không vui nói.

- Chị đừng nói với em, người trong lòng chị chính là Lạc Thần.

Trần Sở Sở đang nằm thoải mái trên giường, đột nhiên ngồi bật dậy theo lời nói của Storm.

Cô quýnh quáng giải thích.

- An Nhi.... An Nhi em đừng hiểu lầm.

Chị....chị...không có ý gì với Lạc Thần của em.

Storm nghiêm mặt nhìn Trần Sở Sở.

- Không có ý?

Theo em thấy thì, rất ơi là có ý thì mới là đúng.

Giọng điệu có phần bất mãn của Storm, khiến Trần Sở Sở bối rối trong lòng.

Cô ấp a ấp úng một lúc, cuối cùng cũng quyết định nói ra nỗi lòng của mình.

- Được rồi, em đừng trêu chọc chị nữa.

Chị.....chị đang nghĩ đến cái tên chết tiệt Nhất Minh.

Thì ra là Nhất Minh.

Storm thích thú nhìn cô, bàn tay mềm mại vươn tới nắm lấy tay Trần Sở Sở nói.

- Hắn đã làm gì chị?

Nghe Storm hỏi vậy, mặt cô vô thức ửng hồng.

Cô nhìn Storm không biết phải nên nói như thế nào?

Xấu hổ chết đi được.

Storm nhìn ra được Trần Sở Sở đã động lòng, cô biết đây là lần đầu tiên Trần Sở Sở yêu.

Storm không muốn trêu chọc Trần Sở Sở nữa, cô chỉ sợ rằng Trần Sở Sở sẽ vì tôn nghiêm của mình mà cố tình tránh xa Nhất Minh ra.

- Thôi.... chị không cần nói với em, thế nhưng nếu chị cần em giúp gì thì cứ nói.

Tuy Trần Sở Sở là một người thông minh, chỉ qua thần sắc, ánh mắt và hành vi của một người liền biết được tâm tư của họ.

Nhưng về phương diện tình cảm, thì Trần Sở Sở thật sự chẳng hiểu gì cả.

Nếu Lôi Lạc Thần tự nhận mình là nhất thì Trần Sở Sở sẽ đứng ở vị trí thứ hai, vì trong chuyện tình cảm hai người đều ngớ ngẩn như nhau.

Trần Sở Sở gật đầu, thân hình mềm mại lao tới, ôm chặt Storm cười tươi nói.

- An Nhi tốt với chị nhất.

Storm nhíu nhẹ đôi mày thanh tú, đẩy cô ra.

- Chị còn chưa tắm.

Trần Sở Sở bị Storm đẩy mạnh ngã về phía sau, cô cười tươi.

- Chưa tắm thì có sao đâu.

Storm lắc đầu trong lòng thầm nghĩ.

Không biết Nhất Minh và Trần Sở Sở ở bên nhau sẽ ra sao.

Nhất Minh tính tình bồng bột làm việc tuỳ hứng không suy nghĩ đến hậu quả, Trần Sở Sở thì kiêu ngạo không sợ trời không sợ đất.

Đột nhiên Storm nhớ đến điều gì đó, cô nhìn Trần Sở Sở với vẻ mặt thận trọng nói.

- Sở Sở chị giúp em một chuyện.

Trần Sở Sở ngồi thẳng người lại, nghiêm túc đáp.

- Chuyện gì em cứ nói.

Storm kônng hề do dự lập tức trả lời.

- Chị giúp em điều tra Thẩm Thanh.

Trần Sở Sở kinh ngạc nhìn Storm.

- Em nghi ngờ cô ta là nội gian?

Storm gật nhẹ đầu.

- Thẩm Thanh từng nói với em một câu.

"Tôi sẽ trả lại những gì gia đình cô đã ban cho chúng tôi."

Em nghi ngờ giữa Thẩm Thanh và em có mối thù không đội trời chung, nên em muốn biết mọi chuyện có liên quan đến cô ta.

Cặp mắt của Trần Sở Sở hiện lên tia sáng, thì ra là vậy.

- Được chị sẽ điều tra ngay.

An Nhi em nói cho Lạc Thần biết chưa?

Storm lắc đầu, giọng nói đều đều vang lên.

- Em muốn điều tra Thẩm Thanh trước, nắm rõ mọi chuyện rồi mới nói cho Lạc Thần biết.

Hiện tại anh ấy có quá nhiều việc cần phải xử lý, em không muốn anh ấy vì chuyện mà em còn chưa xác thực được mà phân tâm.

Trần Sở Sở mỉm cười ánh mắt trêu chọc nhìn Storm.

- Không ngờ nhe, An Nhi của chị lại hiểu lòng người đến như vậy.

Storm không có tâm trạng để nói trả Trần Sở Sở, lúc này trong đầu cô cứ nghĩ đến chuyện của Thẩm Thanh.

Bảy giờ tối trước cửa quán bar Night Angel, một nhóm người đang đứng chờ ngoài cửa lớn.

Nhìn thấy chiếc xe thể thao Lamborghini đắt tiền hiên ngang đỗ ngay trước mặt họ, mọi người điều tò mò nhìn xem.

Họ hiếu kỳ không biết ai lại diễm phước, được sở hữu chiếc xe phát hành có số lượng này.

Cánh cửa xe đột nhiên được mở ra,

Lôi Lạc Thần phong độ bước xuống.

Ánh mắt của mọi người tỏa sáng, nam thì ganh tỵ nữ thì ngưỡng mộ.

Mấy cô gái không thể nào dời được tầm mắt của mình khỏi anh.

Họ chưa từng nhìn thấy qua, người đàn ông nào lại đẹp trai đến như vậy.

Anh mặc người chiếc áo sơ mi trắng, tay áo được anh tuỳ tiện xắn đến  khuỷ tay, phối họp cùng với quần tây đen.

Tuy không có gì đặc biệt, nhưng khi được mặc trên người anh càng toát  lên vẻ lịch lãm.

Kỳ thật Lôi Lạc Thần nhìn thật cuốn hút, nhưng sự lạnh lùng tỏa ra từ trong ánh mắt băng lãnh của anh, lại khiến người đối diện không rét mà rung.

Đôi mày râm của Lôi Lạc Thần bất chợt chau lại, anh khó chịu khi bị người khác dùng ánh mắt thèm thuồng nhìn mình.

Ánh mắt sắt lạnh liếc ngang qua bọn họ, mấy cô gái cùng chàng trai bất giác rùng mình một cái, rồi lập tức chuyển tầm mắt của mình sang nơi khác.

Ánh mắt của anh thật đáng sợ như muốn nói với họ rằng, nếu còn nhìn nữa họ sẽ chết chắc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi