VỢ YÊU CỦA THIẾU TÁ

Đại Tướng nhìn Trung Tá La Thành, trầm giọng nói.

"Trung Tá, tôi giao cô Storm cho cậu."

Trung Tá La Thành vui vẻ nhận lệnh, sự hứng thú đối với Storm lộ rõ trong ánh mắt anh.

La Thành chưa từng gặp qua một cô gái, vừa xinh đẹp lại am hiểu về vũ khí như cô.

Storm hơi ngượng người khi chạm phải ánh mắt ngưỡng mộ của La Thành, cô lịch sự vươn tay làm động tác muốn bắt tay chào hỏi.

"Trung Tá."

Hai từ Trung Tá thốt ra từ miệng cô khiến La Thành chợt bình tĩnh lại, anh biết mình thất lễ bàn tay rộng lớn đưa tới bắt lấy bàn tay mềm mại của cô.

Tuy nói là bắt tay nhưng trên thực tế La Thành đang nắm lấy tay cô, bàn tay ấm áp của Storm khiến trái tim anh nhảy loạn.

La Thành hơi kinh ngạc, cô gái này là người đầu tiên khiến anh điêu đứng.

Lôi Lạc Thần đứng phía dưới, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào bàn tay của La Thành đang nắm chặt tay Storm.

Đôi mày râm không tự chủ nhíu chặt lại, trong lòng hiện lên cơn phẫn nộ, sao cô lại thản nhiên để La Thành chạm vào cô?

Càng nghĩ Lôi Lạc Thần càng tức giận, anh không nói gì đột nhiên xoay người rời đi, trong lúc buổi lễ còn chưa kết thúc.

Kỳ Sơn đứng bên cạnh ánh mắt thâm thúy luôn chút ý đến Lôi Lạc Thần, nhìn thấy thần sắc u ám trên gương mặt tuấn tú của anh, Kỳ Sơn kinh ngạc không thôi, đây là lần đầu tiên Kỳ Sơn chứng kiến cảnh Lôi Lạc Thần không giữ được sự bình tĩnh.

Sau khi buổi ra mắt kết thúc, Trung Tá La Thành cho người thông báo Lôi Lạc Thần đến phòng riêng của anh.

Lôi Lạc Thần trong lòng còn đang phiền muộn, anh đứng trước cửa phòng của Trung Tá trong lòng không thể tập trung.

Gương mặt xinh đẹp của Storm cứ hiện lên trong đầu anh.

Lôi Lạc Thần hít vào một hơi thật sâu, ổn định lại tinh thần của mình, trong lòng tự nhủ.

Để sau khi gặp mặt Trung Tá xong, anh sẽ tìm Storm hỏi cho ra lẽ, tại sao lại tránh mặt anh bấy nhiêu năm?

Lôi Lạc Thần chỉnh lại quân phục nghiêm trang trên người, anh nâng tay gõ cửa.

"Cốc....cốc....cốc...."

Trong phòng truyền ra giọng nói của La Thanh.

"Vào đi."

Lôi Lạc Thần đẩy nhẹ cánh cửa phòng bước vào, đập vào mắt anh chính là Storm.

Cô đứng nghiêm chỉnh trước bàn làm việc của Trung Tá, nghe được tiếng mở cửa Storm cùng với Trung Tá nhìn về hướng cửa.

Storm thầm đánh giá anh, đã bốn năm anh không hề thay đổi.

Lôi Lạc Thần sở hữu gương mặt góc cạnh, xương quai hàm rõ ràng cái mũi cao thẳng, ngũ quan tuấn tú cặp mắt sâu thẳm, chỉ có đều bây giờ anh nhìn mạnh mẽ và nam tính hơn xưa.

Lôi Lạc Thần nhìn Trung Tá sau đó ánh mắt sắc bén chuyển sang người Storm, Storm lúc này thật sự không giống như An Nhi của anh, cô không còn nhìn anh bằng ánh mắt trìu mến, nhìn sâu vào mắt cô anh cảm nhận được một bức tường xa cách.

Trong lòng Lôi Lạc Thần thất vọng, anh cất bước đến đứng bên cạnh Storm, nâng tay đặt ở vị trí trước trán làm động tác chào Trung Tá.

Trung Tá nhìn Lôi Lạc Thần gật đầu một cái mới lên tiếng.

"Hai người ngồi xuống trước hãy nói."

Lôi Lạc Thần và Storm nghe Trung Tá nói vậy liền không khách khí kéo chiếc ghế bằng gỗ ra ngồi xuống đối diện với anh.

Trung Tá nhìn Lôi Lạc Thần nghiêm túc nói.

"Lạc Thần, tôi có nhiệm vụ mới giao cho cậu."

Lôi Lạc Thần cúi đầu chờ đợi Trung Tá nói tiếp.

"Storm mới vừa đến đây, cậu hãy giúp cô ấy làm quen với hoàn cảnh của nơi này.

Hãy tập trung vào khu tàn trử vũ khí và nơi luyện bắn."

Lôi Lạc Thần nghe Trung Tá nói vậy, anh liếc nhìn Storm, nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt vô cảm của cô, Lôi Lạc Thần bất đắc dĩ gật đầu nhận lệnh.

"Tôi biết."

Sau khi phân phối xong nhiệm vụ, Trung Tá nhìn Storm nhẹ giọng nói.

"Storm, Thiếu Tá Lôi là một người xuất sắc, cô hãy yên tâm theo anh ấy.

Cô cần gì cứ đến tìm tôi."

Storm lịch sự cúi đầu đáp.

" Cảm ơn Trung Tá."

Lôi Lạc Thần và Storm xoay người rời khỏi phòng.

Đứng trước cửa phòng, Storm nhìn Lôi Lạc Thần một hồi lâu, cảm giác được anh không có ý định đưa cô đến phòng của mình cô đành lên tiến.

"Thiếu Tá, làm phiền anh đưa tôi về phòng."

Ngữ điệu lạnh lùng cùng với vẻ mặt xa cách, khiến Lôi Lạc Thần nghi ngờ người đứng trước mặt anh có phải là An Nhi không?

Suy nghĩ này vừa loé lên trong đầu anh lập bị anh gạt bỏ, không thể nào, anh ở bên cạnh An Nhi từ nhỏ, dù không nhìn thấy anh cũng có thể nhận ra mùi hương hoa nhài trên người cô, mùi thơm nhẹ nhàng nhưng để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng anh.

Lôi Lạc Thần bất giác vươn tay, bàn tay rộng lớn nắm lấy cổ tay Storm.

"An Nhi.....em sao vậy?"

Storm không có phản ứng với lời nói của anh, cô nhìn anh với vẻ mặt lạnh lùng vô cảm, bàn tay trắng nõn thản nhiên vươn lên gạt tay anh ra, nhưng thật không ngờ sức lực của anh lại mạnh đến như vậy dù cô có cố gắng gạt ra cũng không được.

Storm đành nhìn anh lạnh giọng nói.

"Thiếu Tá, tôi không hiểu anh đang nói gì.

Tôi cảm thấy mệt muốn trở về phòng của mình nghỉ ngơi."

Bàn tay đang nắm chặt tay cô từ từ buông lỏng ra, trong lòng cảm thấy hụt hẫng vô cùng, nhưng ngay lập tức Lôi Lạc Thần trở về dáng vẻ nghiêm túc của thường ngày.

Anh sẽ khiến cô tự nói cho anh biết, cô chính là An Nhi của anh.

"Thứ lỗi cho hành động đường đột của tôi.

Trên đường đến kí túc xá chúng ta sẽ đi ngang qua các khu vực quan trọng trong quan doanh.

Sau khi chúng ta tham quan xong tôi sẽ đưa cô về phòng.

Xin mời."

Lôi Lạc Thần nói xong, anh vươn tay làm động tác mời Storm về hướng bên phải.

Anh dẫn đường đưa cô tham quan doanh trại một vòng, nói cho cô biết quy luật của từng khu.

Lôi Lạc Thần là một người làm việc gì cũng nghiêm túc và chuyên nghiệp, thời gian bốn năm càng khiến anh trưởng thành chững chạc hơn.

Khi Lôi Lạc Thần đưa Storm đi ngang qua nơi đấu trường, nhìn thấy một đám quân nhân đang tập bắn súng.

Bước chân Storm chợt khựng lại khi cô nhìn thấy một nữ quân nhân, dù chỉ gặp qua một lần nhưng dung mạo của cô ta suốt đời Storm cũng không thể nào quên được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi