VỢ YÊU NHÀ THỦ TRƯỞNG



Đôi mắt Hàn Dao tức khắc lóe sáng, không để ý tư thế hiện tại của mình và Phó Thiếu Lê.
“Thật hả?”
Phó Thiếu Lê gật đầu.
“Th5ật, khắc phục được nhược điểm này thì đến lúc đó tôi cũng có thể yên tâm ‘nẫng’ cô đi khỏi hải quân, nếu không thì khác nào mang một tai họa ngầm t6rở về.

Trước giờ tôi không tiến hành mua bán lỗ vốn, giúp cô cũng là vì giúp tôi, chứ không hoàn toàn là vì cô.”
Thì ra cũng không hoàn toà7n là vì cô.

Ánh sáng trong mắt Hàn Dao nhạt đi đôi chút, không còn kích động như vừa rồi nữa, đồng thời cũng chú ý tới một câu nói của anh.

“Anh muốn ‘nẫng’ tôi đi?”
Phó Thiếu Lê thản nhiên gật đầu, hoàn toàn không cảm thấy có gì không ổn.
“Rất bình thường, tôi tới đây 8chủ yếu là để chuẩn bị cho công cuộc lấy người sau này, thủ trưởng của các cô đã quen rồi.

Chuyện này rất bình thường, vậy nên không cần kinh ngạc.

Chỉ cần là người nổi trội thì đều sẽ bị chúng tôi phát hiện ra, sau đó gia nhập đội ngũ của bọn tôi.”
“Vậy sao anh lại biết tôi chính là người muốn để anh ‘nẫng’ đi?”
“Lần trước đến đây, tôi đã từng thấy biểu hiện của cô rồi.

Với tính cách của cô, trước sau gì cô cũng đạt được một số thành tựu trong đại dương xanh thẳm này, chẳng qua là con đường phát triển phía sau được vạch ra sẵn thôi.


Ở quân đội hải quân đủ rồi thì theo tôi về địa bàn của tôi, nhưng mà cũng không lâu lắm đâu, cho nên bây giờ cô phải không ngừng nâng cao năng lực của bản thân, cố gắng đạt tới tiêu chuẩn để được tôi ‘nẫng’ đi.”
Hàn Dao chớp chớp đôi mắt hơi mỏi.

“Còn có tiêu chuẩn nữa sao?”
“Sao? Bất ngờ lắm à?” Phó Thiếu Lê nhìn cô và hỏi ngược lại.
Hàn Dao lắc đầu: “Tôi không định chuyển sang lục quân.

Tôi cảm thấy ở hải quân cũng đủ rồi, không cần tới nơi khác.”
“Không muốn đi?”
Người đàn ông bên cạnh nhướng mày.
“Cô có biết rất nhiều người chen nhau muốn vào chỗ tôi không? Cô thì hay rồi, tôi mời mà cô còn từ chối, sau này đừng có hối hận.”
“Tôi không biết mình có hối hận hay không, nhưng bây giờ tôi vẫn muốn ở lại đây.

Chuyện tương lai ai mà nói trước được, nhỡ một ngày nào đó tôi muốn đi thì sao, hoặc là muốn tới một nơi tốt hơn chẳng hạn.”
Hàn Dao nhìn Phó Thiếu Lê, khóe mắt hiện hữu ý cười.

Có vẻ như chủ đề này khiến tâm trạng của cô tốt hơn phần nào, không còn trĩu nặng như trước nữa.
“Phó Thiếu Lê, nghe tôi kể câu chuyện của tôi đầy này, nhớ phải giữ bí mật đấy.”
“Ừm.”
“Mười hai năm trước, tôi được mẹ nuôi Dương Thanh nhận nuôi một năm.


Năm ấy tôi bảy tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ, cuộc sống vô tư vô lo...”
Suy nghĩ của Hàn Dao dần dần bay xa.
Lúc bảy tuổi, Dương Thanh vẫn rất tốt với cô, ăn ngon mặc đẹp, có thể nói đó là một năm vui vẻ nhất trong đời cô.
Nhưng đến lúc chồng trước của
Dương Thanh gϊếŧ người ngồi tù và
chết trong tù, cuộc sống êm đềm ấy
kết thúc.
Khi đó đang là mùa đông giá rét,
Dương Thanh nhận được điện thoại
của cục công an, đi nhận tro cốt của
chồng trước về.

Bởi vì chồng trước
của bà chỉ sống một mình, không có
người thân nào khác, vậy nên chỉ có
thể gọi điện cho vợ trước.
Lúc ấy Hàn Dao còn nhỏ, cô nhớ rất
rõ, Dương Thanh đặt tro cốt của
người kia trong phòng hai ngày hai
đêm.
Bà ở trong phòng hai ngày hai đêm,
cô cũng bị đói nguyên hai ngày.
Cuối cùng, thật sự không thể nhịn
được nữa, cô cầm lấy chiếc bánh
bao lạnh giá và cứng như sắt mà
hàng xóm đặt trên bệ cửa sổ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi