VÒNG GIẢI TRÍ CHI ĐỘT XUẤT KẾT HÔN



Lâm Nham không nghĩ đến nhanh như vậy sẽ gặp lại Tề Huy, bất quá cậu cũng không cảm thấy có chỗ nào khó chịu, thấy Tề Huy đi về phía mình, chỉ là mỉm cười tiếp đón, "Tề tiền bối."
Tề Huy nghiến răng nhìn chằm chằm cậu, "Thật sự là đã lâu không gặp a, Tiểu Lâm."
Lâm Nham cười cười không đáp lời, quay đầu nhìn về phía Vương Linh, "Đạo diễn tôi chuẩn bị xong rồi, tùy thời đều có thể."
Vương Linh phất tay.

Lưu Húc là một sinh viên mới vừa tốt nghiệp, bởi vì từ nhỏ đối với đài chữ T có loại hướng tới đặc biệt cho nên sau khi tốt nghiệp cậu ta đến với công ty người mẫu MC, ở trong này gặp được người mẫu nam đang hồng Vương Tử.

Lâm Nham phải biểu diễn chính là đoạn này, ở trước cửa công ty MC nhìn thấy Vương Tử bước xuống từ trên xe, cậu ta hoang mang rối loạn chạy tới muốn chào hỏi lại bị Vương Tử ghét bỏ.

Lâm Nham đi về phía cửa vài bước rồi quay đầu lại, trong mắt mang theo chờ mong hơi hơi ngửa đầu, sau đó quay người lại thấy Tề Huy ở cách đó không xa, biểu tình trên mặt lập tức từ kinh ngạc biến thành kinh hỉ, từ kinh hỉ biến thành thật cẩn thận, trong cẩn thận mang theo hâm mộ, sau đó bước nhanh đi về phía Tề Huy.

Tề Huy sửng sốt, biểu tình trên mặt cũng thay đổi theo.

Kiêu ngạo, không ai bì nổi.

"Anh, anh là Vương Tử?"
Tề Huy lạnh lùng liếc mắt quét nhìn Lâm Nham một cái, không nói chuyện cũng không dừng lại bước chân.

Lâm Nham đứng tại chỗ ngốc nghếch mà nhìn chằm chằm bóng lưng của Tề Huy, sau đó thở sâu nhấc chân đi theo.

Chỉ là mấy động tác biểu tình ngắn ngủi, Lâm Nham lại giống như đặt mình vào trong đó, đem tất cả tình tự biểu cảm của Lưu Húc đều diễn đạt ra.

Vương Linh nhẹ gật đầu, không tồi, mặc dù có một số chỗ chuyển biến còn xử lý hơi chút cứng ngắt, nhưng là không thể không nói cậu biểu diễn so với nghệ nhân khác đều phù hợp hơn.


"Đây là nghệ nhân mà Thiên Dịch của các cậu vừa ký?" Lời này là hỏi Phạm Hồng Vân.

"Ừ, mới vừa ký vào, Vương đạo cảm thấy thế nào?" Phạm Hồng Vân cũng không giấu diếm, cười hì hì hỏi.

"Rất tốt, trở về chờ tin đi."
"Cám ơn Vương đạo." Lâm Nham chạy nhanh nói lời cảm ơn, có câu nói này hẳn là chính mình có cơ hội vào tổ kịch rồi, cậu có thế nào lại không vui vẻ.

Phạm Hồng Vân cũng thực vừa lòng, sau khi nói cám ơn liền mang theo Lâm Nham rời đi.

Một ánh mắt dư thừa Lâm Nham cũng chưa chia cho Tề Huy, cứ như vậy không nhìn hắn ta.

Tề Huy nhíu mày nhìn theo cậu rời đi, quay đầu nhìn về phía Vương Linh, "Vương đạo, vai diễn Lưu Húc không phải đã muốn định ra dùng Lữ Triết sao?"
"Lữ Triết? Nếu như cậu ta có thể kéo đến toàn bộ đầu tư cho tổ kịch mà nói vậy dùng cậu ta." Vương đạo cười lạnh, bà ghét nhất bị người khoa tay múa chân, Truyền Thông Thiên Dịch có thể để cho nghệ nhân dưới cờ nhà mình đến công khai casting mà không phải ngạnh nhét người vào là đã cho bà mặt mũi rất lớn rồi.

Tề Huy không nói gì nữa, nhưng sắc mặt càng phát ra âm trầm.

Phạm Hồng Vân lái xe mang theo Lâm Nham đi hiện trường casting 《 Chuyện xưa Hoàng thôn》 trên đường tán gẫu về Tề Huy, Lâm Nham đối với hắn ta biết chuyện này cũng không cảm thấy kinh ngạc, cậu chính là không nghĩ tới Phạm Hồng Vân cũng bát quái như vậy.

"Lần này nếu cậu tiến vào tổ kịch 《 Siêu mẫu》trong lời nói sẽ cùng Tề Huy có rất nhiều đối diễn, có thể có chỗ nào không thoải mái hay không?"
"Em cùng hắn ta đã không có quan hệ gì rồi lại có cái gì không thoải mái?" Lâm Nham không hiểu nhìn về phía Phạm Hồng Vân, không rõ lời này của anh ta là có ý gì.

"Úc? Nhanh như vậy liền buông xuống?" Phạm Hồng Vân rất khó hiểu không phải là mối tình đầu sao? Nói quên liền quên? Hắn ta có phải là nên cảm thán một câu chủ tịch mị lực khôn cùng hay không?
"Để ý mới có thể khó chịu, em đã sớm không thèm để ý rồi." Lâm Nham nhún nhún vai ngữ khí thoải mái, "Phạm ca, anh yên tâm, em không có một chút ý tứ nào muốn lừa dối anh cả."

Phạm Hồng Vân ừ một tiếng tỏ vẻ tự mình đã biết, liền không dây dưa ở đề tài này nữa.

"Nha, còn có chuyện này muốn cùng cậu nói một tiếng, bộ kịch này là công ty đầu tư tính toán nâng người mới, là một người mẫu chuyển hình diễn viên, tính tình của cậu ta không tốt lắm, vạn nhất có trêu chọc cậu mà nói, cậu cứ nói cùng tôi."
Buổi tối hôm đó Lâm Nham có nghe Hoắc Cảnh Lân nói qua cũng không có để ý, hiện tại lại nghe thấy Phạm Hồng Vân nói tới cũng gật gật đầu, "Em cũng không phải là thể chất trêu tai họa gì, còn ai đều có thể xem không vừa mắt em a? Anh yên tâm đi, em nếu có thể casting thành công bên Từ đạo mà nói phỏng chừng sẽ bận đến không thời gian bị trêu chọc."
Phạm Hồng Vân nở nụ cười, thật đúng là vậy, thời gian hai tổ kịch quay chụp đều không khác nhiều lắm, phần diễn cũng không ít, may mắn là ở cùng một thành thị nếu không Lâm Nham thật sự muốn làm người bay không trung.

Lúc nói chuyện đã gần tới chỗ rồi, Lâm Nham thu dọn kịch bản vừa nãy lấy ra ôn tập lại xong nối gót Phạm Hồng Vân tiến vào thang máy.

"Từ đạo, Phạm ca mang theo Lâm Nham lại đây." Phó đạo diễn thấy hai người Phạm Hồng Vân đang từ dưới lầu đi đến nhắc nhở Từ Tiểu Phàm đang hút thuốc ở bên cạnh.

Năm nay Từ Tiểu Phàm bốn mươi lăm tuổi, hắn ta là một người nghiện thuốc lá nặng, ở kẽ giữa ngón trỏ cùng ngón giữa bên tay phải của hắn ta đã muốn bị khói thuốc huân khô vàng rồi, cả người cũng có một loại cảm giác thực suy sút.

" Phạm Hồng Vân cậu nhưng là thật lâu không tự mình dẫn người đến casting rồi." Lúc nhìn thấy người đến Từ Tiểu Phàm dụi điếu thuốc trong tay vào gạt tàn, trong gạt tàn thuốc đã tràn đầy mẫu thuốc lá, vị đạo diễn này thật sự là người nghiện thuốc tên xứng với thực.

Lâm Nham ngoan ngoãn đi theo phía sau Phạm Hồng Vân không lên tiếng, chỉ là trộm đánh giá mấy người trong phòng một phen.

Trong phòng trừ bỏ đạo diễn Từ Tiểu Phàm cùng phó đạo diễn Lý Cường Cường còn có một người phụ nữ, phỏng chừng là biên kịch.

"Đây là nghệ nhân mà công ty mới ký gọi Lâm Nham, Từ ca anh để cho cậu ấy thử xem sao?" Phạm Hồng Vân đem Lâm Nham kéo đến trước người, Lâm Nham ngẩng đầu mỉm cười nhìn Từ Tiểu Phàm.

"Từ đạo xin chào, tôi thật thích vai diễn Bạch Khê, hy vọng ngài có thể cho tôi một cơ hội."
Từ Tiểu Phàm nhướng mi, "Vậy cậu diễn thử một đoạn Bạch Khê cùng em trai của hắn ta đi, tùy ý diễn một đoạn ở kia."

Lâm Nham gật đầu đi qua mở đèn ngủ đầu giường điều chỉnh tối một chút, sau đó tắt đèn phòng đóng cửa lại.

Dưới ngọn đèn hôn ám, Bạch Khê ngồi ở trên giường hơi hơi cong thắt lưng lui chân, ánh mắt ôn nhu nhìn về phía hư vô đối diện giường, khóe miệng nhẹ nhàng khơi lên một độ cong nhỏ, chỉ nghe thấy cậu ta từ từ mở miệng, trong thanh âm mang theo trấn an cùng sủng nịch, "Tiểu Hà đừng sợ, có anh hai ở đây sẽ không làm cho những người đó thương tổn em nữa, em xem, anh hai làm cho cái người từng khi dễ em biến mất, ai cũng không tìm được hắn ta." Sau khi nói xong cậu ta vươn cánh tay ra tựa như đem cái gì vòng vào trong lòng, nghiêng đầu làm động tác nhẹ nhàng cọ xát, "Em ngoan ngoãn ngủ đi, sáng mai thức dậy anh hai làm món bánh trứng gà mà em thích ăn nhất cho em ăn."
Sau khi duy trì động tác này khoảng hơn mười giây, cậu ta đột nhiên buông tay ra ngồi thẳng thân thể lại, ôn nhu vừa rồi đã không còn nhìn thấy.

Cậu ta xốc chăn lên đem mình bao bọc lại, thân thể run lên nhè nhẹ.

Lắng nghe kỹ, trong chăn truyền đến tiếng hít thở đầy áp lực, còn có tiếng khóc.

"Tiểu Hà, thật xin lỗi, thật xin lỗi....."
Từ Tiểu Phàm thực ngoài ý muốn nhìn Lâm Nham đang chui ra khỏi chăn, lúc này Phạm Hồng Vân mở đèn, cũng thật bất ngờ.

"Cậu vì cái gì lại nghĩ đến muốn khóc?" Nhìn thấy đôi mắt Lâm Nham hồng hồng, Lý Cường Cường hỏi.

"Chính là một loại cảm giác đi, tôi cũng nói không rõ được." Sau khi Lâm Nham suy nghĩ một hồi liền lắc đầu, cậu cảm thấy được lấy tình cảm của Bạch Khê giành cho Bạch Hà, nếu Bạch Hà còn sống mà nói khẳng định sẽ không hy vọng nhìn thấy anh trai mình biến thành một người như vậy, cho nên sau khi Bạch Khê lấy lại tinh thần nhất định cũng thực tự trách.

Lương Tĩnh vỗ tay, "Chính là cảm giác như vậy!"
Từ Tiểu Phàm cũng cảm thấy không tồi, "Lúc nào cậu có thể vào tổ?" Tổ kịch đã chuẩn bị xong từ trước, chỉ thiếu nam chính, lúc trước có không ít người đến casting, cảm giác luôn không quá đúng, cho nên vẫn kéo cho đến hiện tại.

"Cậu ấy tùy thời đều có thể." Phạm Hồng Vân trả lời thay cậu.

"Được rồi, ngày mốt cậu tới tổ kịch đưa tin, địa chỉ trong chốc lát sẽ gửi cho cậu." Từ Tiểu Phàm là người có tính tình sảng khoái, lập tức đánh nhịp.

Lâm Nham nhẹ nhàng thở ra, rốt cục lấy được vai diễn.

Trên đường trở về Lâm Nham còn có chút chút hưng phấn, luôn cầm di động cùng Hoắc Cảnh Lân gửi weixin, hắn cũng thực kinh ngạc cậu cư nhiên một lần là có thể được Từ Tiểu Phàm nhìn trúng.

"Em lập tức về tới nhà, buổi tối anh có trở về ăn cơm hay không?"

"Trở về, anh tan tầm trực tiếp về nhà."
"Vậy một lát gặp lại."
Lâm Nham gửi đi một đoạn tin nhắn thoại cuối liền cất điện thoại, quay đầu nhìn về phía Phạm Hồng Vân đang lái xe cười nói, "Phạm ca một hồi ở nhà em ăn cơm nha? Em hầm thịt bò."
Từ Tiểu Phàm từng một lần nếm qua cơm Lâm Nham làm cảm thấy được hương vị rất ngon, vui vẻ đồng ý.

Người cô đơn bữa bữa ăn ngoài thật sự thực ngán, cọ bữa cơm vẫn là tốt.

Đi chợ mua thịt bò lại mua chút đồ ăn khác, di động Lâm Nham liền vang lên, nhưng trong chợ ồn ào cậu cũng không nghe thấy, đợi đến nhà mới nhìn thấy được.

Có sáu cuộc gọi nhỡ, đều là cùng một người, Tề Huy.

Cậu không để ý, ném di động tới trên sô pha liền xoay người đi nấu cơm.

Về phần di động lại một lần nữa vang lên cậu cũng không có nghe thấy, bởi vì Phạm Hồng Vân đúng lúc từ chối.

Loại tra nam này có thể tránh xa vẫn là tránh xa chút, thời điểm tránh không được không phải còn có bảo tiêu sao? Hắn tin tưởng bảo tiêu của Hoắc gia tuyệt đối không làm thất vọng tiền lương mà bọn họ nhận được.

Tiểu kịch trường:
Lâm Nham: Chồng ơi, hai lần casting đều thật khẩn trương, nhưng em đều làm không tồi, muốn được thưởng.

Hoắc Cảnh Lân: Hừm, đến, cưỡi quần áo, ba ba ba.

Lâm Nham: (Giận) đây là thưởng cho anh!
Hoắc Cảnh Lân: (Đè lên người dùng sức hôn) Không có không có, anh cam đoan sẽ đem em hầu hạ đến thoải thoải mái mái.

Lâm Nham:.......


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi