VỪA KỊP

Edit: Cynlia

1826 chữ




“Cho dù anh biết được nguyên nhân của vụ cháy năm đó thì có ích gì đâu?” Trình Quả hỏi Mộ Lam.

Mộ Lam lấy lại tinh thần, đáp: “Tôi sẽ biết điều gì đã khiến trạng thái tâm lý của cô ấy trở nên tồi tệ, và lý do nào cô ấy lại hận hai người kia thấu xương đến thế.”

Trình Quả ngồi xuống: “Rồi thế nào nữa?”

Mộ Lam nhớ tới những tới lời dang dở của cô: “Để cô ấy biết, dù tôi đã chậm chân nhưng vẫn còn kịp.”

Trình Quả cúi đầu cười khẽ, quả đúng là Mộ Lam mà cậu ta biết.

Đa số đàn ông khác với phụ nữ, trong từ điển của phụ nữ chỉ tồn tại hai khái niệm yêu và không yêu, còn với đàn ông, bọn họ sẽ có thêm một lựa chọn nữa: không yêu nhưng có thể lên giường.

Mấy năm nay, xung quanh Mộ Lam không thiếu phụ nữ, mà so với Mạnh Nhuế, những người phụ nữ này chỉ hơn chứ không kém, song chưa một ai lọt vào mắt xanh của Mộ Lam.

Trình Quả từng hỏi anh: “Điều kiện các cô ấy không hề kém, vì sao anh không thử mở lòng mình?”

Lúc đó Mộ Lam đã trả lời: “Tìm một người đẹp hơn Mạnh Nhuế, giỏi hơn Mạnh Nhuế quả thực không khó, nhưng cái tôi muốn là một Mộ Lam khi ở bên Mạnh Nhuế kìa.”

Chỉ khi đối diện với Mạnh Nhuế, anh mới cảm thấy tim mình đang đập, máu trong người mình đang chảy chứ không đơn thuần là một cái xác vô hồn.

Trình Quả nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng buột miệng: “Anh đúng là không khác gì một con chó, lúc muốn sự nghiệp thì từ bỏ tình yêu, hiện giờ giang sơn đã vững vàng, anh lại muốn quay đầu tìm kiếm thứ mình đã thẳng tay bỏ lại.”

Mộ Lam không cho là đúng: “Khi cậu còn nhỏ, cậu luôn ôm mộng trở thành nhà khoa học, vì đơn giản cậu khi ấy quá non nớt để hiểu trở thành nhà khoa học cần những gì, đồng thời cậu cũng quá tự tin vào năng lực bản thân. Chỉ khi trưởng thành, cậu mới không còn mơ ước viển vông nữa, cậu biết cánh cửa ấy cao đến đâu, và cậu cũng hiểu rõ cậu hơn ai hết.”

“Vậy ý anh là anh đã biết sai, đã là lãng tử quay đầu rồi?”

Tất cả đều không phải, chỉ đơn giản là anh muốn ôm Mạnh Nhuế, muốn giữ cô bên mình mãi mãi thôi.

Trình Quả cũng chẳng có ý muốn đả kích anh, nói thật, nếu cậu ta ở trong hoàn cảnh của Mộ Lam thì chưa chắc cậu ta đã có được sự thẳng thắn và quyết tuyệt đến vậy.

Trên đời này, trừ phim ảnh và tiểu thuyết, dường như sẽ chẳng có người đàn ông nào luôn đứng ở góc độ của người khác mà suy xét. Suy cho cùng, bản chất của đàn ông nói riêng và con người nói chung đều là ích kỷ và vụ lợi.

Thế nhưng, đến một lúc nào đó, người đàn ông dẫu có ích kỷ cách mấy cũng sẽ vì người khác mà tình nguyện móc hết ruột gan.

Vài người chọn dành cả thanh xuân của mình một lòng đối đãi người thương, khắc sâu những kỉ niệm đẹp đẽ thời niên thiếu.

Còn với Mộ Lam, anh lại chọn lúc công đã thành, danh đã toại để bù đắp cho sai lầm của thuở thiếu thời vụng dại, để rồi hết lần này đến lần khác phải chịu sự lạnh nhạt xua đuổi từ cô.

Xét cho cùng cũng chỉ gói gọn trong mấy chữ “đúng thời điểm”.

Có điều, là một “con chó” theo lời Trình Quả, thật sự không dễ để anh hiểu được đạo lý này.

Trình Quả không định bám riết không thôi đề tài này mãi, bèn lảng sang chuyện khác: “Sao anh lại nghĩ đến việc điều tra báo cáo khám nghiệm tử thi của Lý Thuần Ngạn?”

Mộ Lam đổi nước lọc thành cà phê, nói: “Nếu có vấn đề nào tôi không nghĩ tới mà cậu lại làm được, vậy thì cậu đã là ông chủ chứ chẳng phải thư ký của tôi nữa rồi.”

Trình Quả nhức đầu: “Anh đừng nói những câu làm tổn thương người khác thế chứ…”

Mộ Lam lại tiếp tục: “Ngoại trừ sáu người xấu số thiệt mạng sau vụ cháy, dường như những thứ khác chẳng có gì khác thường, thế thì vì sao Mạnh Nhuế cứ mãi không quên được sự cố năm đó? Chắc chắn là vì điểm mấu chốt nằm trên người sáu người kia.”

Vậy nên, anh vận dụng quan hệ của mình để lật lại vụ án, tìm được bản báo cáo khám nghiệm thi thể của sáu nạn nhân, từ đó biết được trước khi chết Lý Thuần Ngạn đã bị xâm hại.

Chuyện Tạ Thao và Úc Tử Thực cưỡng bức Lý Thuần Ngạn chỉ là suy đoán vô căn cứ của Mộ Lam, sở dĩ anh nói chắc như đinh đóng cột là vì muốn thăm dò phản ứng của Mạnh Nhuế, nhưng đúng là cô khác xưa rồi, anh không tìm được chút sơ hở nào từ thái độ của cô cả.

Manh mối trong tay còn quá ít, hiện tại chỉ có thể chờ động thái tiếp theo từ cô: “Cậu đi điều tra xuất thân của Lý Thuần Ngạn đi.”

“Được rồi.”

“À mà này, cậu đã đổi người chưa đấy?”

Trình Quả gật đầu: “Em đổi sang vệ sĩ tốt nhất rồi. Nhưng anh có chắc là vẫn giữ như cũ, chỉ để bọn họ gác trước cửa nhà Mạnh Nhuế chứ không đi theo bảo vệ cô ấy không?”

Mộ Lam đăm đăm nhìn ly cà phê bọt biển, nói như một lẽ đương nhiên: “Chuyện đó để tôi.”

****

Lúc Mạnh Nhuế gặp lại bọn Trâu Trác và Phạm Khả Hân, hai ả này vẫn ân cần hỏi han cô, dáng vẻ còn thân thiết hơn so với chị em ruột thịt.

Cô cũng hùa theo thái độ của bọn họ, không để lộ bất cứ sự khác thường nào.

Sau mấy lời thăm hỏi rườm rà, cuối cùng hai ả cũng để lộ ra mục đích thật sự. Phạm Khả Hân và Trâu Trác lén trao đổi ánh mắt, thử thăm dò: “Nhuế Nhuế, gần đây Tạ Thao và Úc Tử Thực cứ hỏi thăm em suốt, bọn họ đang trồng cây si em à?”

Mạnh Nhuế lắc đầu: “Chắc là tự trách thôi, tại em uống say quá mà bọn họ không nhắc em về giường, để em ngủ trên đất suốt một đêm đến cảm lạnh.”

Hai ả bèn cười hùa: “Hai tên này cũng đáng đánh lắm.”

Lúc này đến phiên Mạnh Nhuế hỏi hai ả: “Các chị không thấy tò mò sao, vì sao bọn họ lại có cơ hội nhắc em về giường ngủ ấy? Khuya hôm đó, rõ ràng bốn người các chị đã rời đi cùng nhau mà? Theo lý thuyết, hai người họ đáng lẽ không biết chuyện em ngủ trên đất suốt đêm mới đúng.”

Phạm Khả Hân và Trâu Trác lập tức biến sắc, đặc biệt là Trâu Trác vốn không giỏi khua môi múa mép cứ đỏ mặt tía tai mà phân bua: “À à, là thế này, hai người kia có kể với bọn chị là muốn cảm ơn em đã chiêu đãi bọn họ nên sáng hôm sau hai người đó đã tới nhà mời em ăn sáng, đúng lúc thấy em nằm ngủ trên đất đó…”

Buổi sáng. Mạnh Nhuế nắm được trọng điểm, cười giả lả: “Thì ra là thế, chắc là em ngủ say quá nên bọn họ đành đi một chuyến công cốc thôi nhỉ?”

Hai ả nghe vậy liền để lộ nét nghi hoặc, Phạm Khả Hân không nhịn được thắc mắc: “Hai người đó nói lúc bọn họ đến đã gặp chú của em nên không tiện đánh thức em, không phải sao?”

Mạnh Nhuế còn thắc mắc hơn bọn họ, song cô không thể hiện ra, chỉ nói mấy câu qua loa rồi rồi kết thúc câu chuyện.

Tan làm, cô quay về xem băng ghi hình của camera giám sát trước cửa chung cư. Trên màn hình, sau khi bọn Tạ – Úc rời đi một lúc lâu vẫn không trở lại, Mộ Lam mới tiến vào tòa nhà.

Trừ Mộ Lam ra còn có một người đàn ông mặc một cây đen lướt đi như gió, để ý kĩ sẽ thấy sau lưng anh ta giắt theo một bộ đàm.

Cô sắp xếp lại mạch suy nghĩ và các mốc thời gian…

Mộ Lam không nói dối, sau khi tiệc tàn anh tới nhà cô, đến tận sáng hôm sau mới rời khỏi.

Anh đi rồi, Tạ Thao và Úc Tử Thực lén lút tránh camera tiến vào, thấy cô nằm bất động trên mặt đất thì định giở trò, nào ngờ đúng lúc này người gọi là “chú” đột nhiên xuất hiện, nên bọn họ chỉ đành rời đi trong tiếc nuối.

“Người chú” này hẳn là người đàn ông mang theo bộ đàm kia.

Tầng cô ở chỉ có đúng hai hộ, một của Mạnh Nhuế, một của Mộ Lam. Nếu Tạ Thao và Úc Tử Thực bảo đó là chú cô, vậy ắt hẳn chính miệng người đó tự giới thiệu với bọn họ.

Cô không có chú, cũng chẳng có ai khác biết cô đang sống ở nơi này, mà người kia còn có ý muốn giúp cô nữa, cộng với việc Mộ Lam vừa rời đi…

Người đàn ông này chắc là vệ sĩ anh thuê gác trước cửa nhà Mạnh Nhuế rồi.

Vốn dĩ kế hoạch của bọn Tạ – Úc nửa đường đứt gánh, lại thấy cô ngủ không biết trời trăng gì cả nên bọn họ bèn nảy ra ý tưởng bịa chuyện đã lên giường với cô, vậy mới có thể lý giải vì sao cả hai đồng loạt đứng ra nhận trách nhiệm.

Nếu bọn chúng thực sự thành công thì hôm sau đã gửi ảnh nóng của cô cho nhà họ Mạnh để đổi chác tiền, tài rồi, chính vì ra tay bất thành nên mới quyết định nhận trách nhiệm, muốn mượn chuyện này để kéo gần khoảng cách với cô, tiện đà cho những âm mưu sắp tới.

Cô hiểu rồi.

****

Có đôi lúc Trình Quả thật sự bội phục trực giác của Mộ Lam.

Cậu ta ngồi đối diện anh, tấm tắc lắc đầu một hồi mới mở lời: “Lý Thuần Ngạn là con riêng của bố Mạnh Nhuế.”

HẾT CHƯƠNG 10.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi