VƯƠNG PHI NGÂM TUYẾT



Hoàng thượng đi đến cạnh bức tường lùi về ba bước, lấy gót hài đạp nhẹ xuống đất, một mật đạo từ dưới đất mở ra đưa sâu xuống lòng đất.

Hoàng công công vội đưa nến cho hoàng thượng, người nhìn Ngâm Tuyết rồi bước xuống dưới.

Ngâm Tuyết thấy vậy liền tiếp bước theo sau, mật đạo càng xuống sâu càng rộng.

Hoàng thượng dùng nến trên tay thắp sáng những ngọn nến được treo trên tường, ánh sáng mập mờ của những ngọn nến vừa đủ thắp sáng phòng mật đạo.

Hoàng thượng lấy ra một cái hộp được điêu khắc tinh xảo đưa cho Ngâm Tuyết, nàng mở ra coi liền ngạc nhiên hỏi.

" Phụ hoàng đây là..."
" Nay ta giao lại cho con, tâm nguyện lớn nhất của đời ta là giao ngôi vị lại cho Minh Nhi.

Thần Thiên hắn là người có dã tâm, Bắc Thần rơi vào tay hắn con dân Bắc Thần ất sẽ lầm than."
Hoàng Thượng lo âu nghĩ, Ngâm Tuyết tay ôm chặt chiếc hộp chứa Ngọc tỷ, hổ phù và thánh chỉ.

" Ngâm Tuyết sẽ không phụ lòng kì vọng của người.

Còn về ngũ muội con đã cho người đi cứu muội ấy ra phụ hoàng không cần lo lắng, Ngâm Tuyết sẽ thay phụ hoàng bảo vệ tốt muội ấy."
**Trên Mật Đạo**
Đại hoàng tử vừa đến tẩm cung của hoàng thượng, khi thấy hai tên thủ vệ nằm trên đất, hắn lo lắng vội bước vào trong.


Hoàng công công thấy vậy nét mặt có phần lo lắng.

" Đại...!Đại hoàng tử."
Thần Thiên tức giận đá vào người của Hoàng công công, Hoàng công công té ngửa ra sàn gỗ.

Hắn tức giận nhìn quanh rồi nhìn Hoàng công công.

" Ta hỏi ngươi phụ hoàng đang ở đâu?"
Hoàng công công đau đớn ôm ngực bò dậy.

" Bẩm nô tài không biết, xin đại hoàng tử tha tội."
Nghe vậy hắn càng thêm tức giận, hắn nhìn xuống sàn liền phát hiện ra mật đạo.

Hoàng công công thấy vậy liền bò đến ôm chặt chân của hắn.

" Cẩu nô tài ngươi mau buông ra cho ta."
Hắn thấy vậy càng thêm tức giận, hắn dùng chân còn lại đá liên tiếp vào người Hoàng công công, Hoàng công công khoé miệng đã rướm máu vẫn sống chết giữ chặt chân của hắn.

" Người đâu."
Hắn nhìn hai thị vệ phía ra hiệu, hai thủ hạ hiểu ý liền đưa thanh kiếm cho hắn.

" Nếu ngươi không muốn sống nữa ta sẽ cho ngươi toại nguyện."
Vừa dứt lời hắn liền đưa cao thanh kiếm dùng sức đâm thẳng xuống.

Hoàng công công sợ đến run rẫy vẫn giữ chặt chân của hắn.

" Hoàng thượng xin tha tội, thần không thể hầu hạ người được nữa rồi.".

Ngôn Tình Hài
Thanh kiếm xuyên thẳng qua ngực, Hoàng công công thổ huyết, tim ngừng đập chết ngay tức khắc.

" Xuống dưới xem cho ta."
Thần Thiên nhìn mật đạo rồi ra lệnh cho hai tên thị vệ
**Dưới Mật Đạo**
Ngâm Tuyết và hoàng thượng nghe được tiếng động lạ liền cảnh giác.

Hoàng thượng vội mở một cửa mật đạo thông ra ngoài rồi nhìn Ngâm Tuyết.

" Nhanh con mau ra ngoài."
Ngâm Tuyết nhìn Hoàng thượng lo lắng.

" Phụ hoàng người không đi cùng con sao?"
" Ta đã đến lúc phải về với tổ tông rồi, ta chỉ mong con giúp ta hoàn thành tâm nguyện nào."

Ngâm Tuyết nghe vậy liền rơi lệ vẻ mặt đau thương, Hoàng thượng thấy vậy nở nụ cười xoa đầu Ngâm Tuyết.

" Hài nhi ngốc, sau này thay ta chăm sóc tốt cho Phong Nhi."
" Con dâu hiểu rõ."
" Đi Đi."
Hoàng thượng nói rồi đóng cửa mật đạo lại, Ngâm Tuyết lau giọt lệ vừa rơi xuống quay người rời đi.

Vừa lúc đó Thần Thiên cùng hai tên thị vệ đi xuống.

Hoàng thượng vẻ mặt bình tĩnh.

" Nghịch tử, hổ phù và ngọc tỷ ngươi muốn ta đã giao cho người khác.

Nay ta có chết cũng không để giang sơn Bắc Thần rơi vào tay ngươi."
" Phụ hoàng tình hình trước mắt phụ hoàng vẫn chưa rõ sao? Không chỉ vậy con cũng là hài nhi của phụ hoàng, vì Bắc Thần sả thân nơi chiến trường không ngại nguy khó.

Ngọc Minh hắn chỉ là tên bất tài tại sao người lại muốn giao ngôi vị cho hắn cơ chứ."
Càng nói hắn càng thêm tức giận, hoàng thượng sức khoẻ không tốt khi nghe hắn nói long thể càng thêm bất an.

"Khụ.....Khụ......!Ta không có loại nghịch tử như ngươi."
Thần Thiên hắn nghe vậy tức giận rút thanh kiếm của tên thị vệ đâm thẳng vào ngực của hoàng thượng.

Máu từ vết thương chảy ra ước đẩm cả long bào, hoàng thượng trợn to hai mắt nhìn hắn.

" Phụ hoàng người cứ an tâm ra đi.

Hài nhi sẽ cai trị tốt Bắc Thần."
**Lãnh Các Cung**
" Vương phi người không sao chứ?"
Lưu Ly trong lãnh các đứng ngồi không yên, vừa thấy Ngâm Tuyết nàng đã vội hỏi.

Ngâm Tuyết mắt đỏ hoe mang theo sự oán hận tột cùng.

Phụ Hoàng con dâu sẽ bắt hắn đền mạng cho người. Ngâm Tuyết nhìn Lưu Ly trao hộp bảo cho nàng rồi dặn dò.

" Ngươi đem vật này về Ám Các cho ta.

Sau đó truyền lệnh cho Thất Sát Ám Các làm theo lệnh của ta........"
Nàng dặn dò tỉ mỉ mọi thứ, Lưu Ly nghe xong trong ánh mắt lộ ra vẻ sắc bén rồi vội vàng rời đi.

Ngâm Tuyết bước vào phòng cúi người xuống gầm gường lôi ra một hộp gỗ nhỏ bị bụi che kín.

Nàng dùng tay phủi đi lớp bụi rồi mở hộp gỗ, lấy vật nhỏ trong hộp ra nhìn rồi nắm chặc trong tay.


Ánh mắt nàng tựa như tu la đòi mạng tức giận nghiến răng.

" Đã đến lúc phải dùng đến ngươi rồi."
Nàng cắt vật nhỏ vào tay áo, đi đến cạnh cửa sổ đưa tay lên cao.

Linh tước từ cao bay xuống đậu trên tay nàng, nàng nhìn linh tước ra lệnh.

" Đi gọi Lăng Sở đến đây."
Khổng tước vung cánh bay đi, con linh tước này được Ngâm Tuyết nuôi nó từ khi còn nhỏ, nàng ta đã tốn không ít không sức để khiến nó nghe theo lệnh nàng.

Một thân ảnh nhanh chóng xuất hiện trước mặt nàng, Lăng Sở cẩn trọng hỏi.

" Các chủ gọi thuộc hạ có chuyện gì cần dặn dò?"
Ngâm Tuyết giọng nói âm trầm bảo.

" Ngươi tìm cách để hắn ta biết ta là người đến gặp hoàng thượng."
" Người muốn làm gì?"
Lăng Sở lạnh lùng hỏi, Ngâm Tuyết vẻ mặt suy tính.

" Nếu ta còn ở Bắc Thần mọi hành động của ta sẽ nằm trong tầm quan sát của hắn.

Chỉ khi ta rời khỏi đây mới có thể hành động."
" Thuộc hạ tuân lệnh."
Nói rồi Lăng Sở nhanh chóng rời đi.

Tin hoàng thượng bị sát hại nhanh chóng lan truyền ra ngoài, trong đêm binh lính không ngừng lục soát tẩm cung của hoàng thượng.

Bên ngoài Thần Thiên hắn mượn cớ là tìm sát thủ, Nhưng thật ra hắn đang tìm tung tích của ngọc tỷ và hổ phù.

Tin hoàng thượng băng hà khiến các hoàng tử thốt hoảng, Lâm Phong trong lòng tuy có dự tính nhưng không ngời hắn ta lại ra tay nhanh như vậy.

Bắc Thần e phải gặp đại hoạ rồi.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi