VƯƠNG PHI NGÂM TUYẾT



" Biết được thân phận của ngươi thì không có gì là khó.

Ta chỉ không ngờ ngươi lại làm việc cho hắn."
"Ha ha, vậy bây giờ ngươi chẳng phải đã biết rồi sao?"
Lưu loát rủ tóc xuống, Nhất Triển yêu mị cười nói, đôi mị nhãn quang mang bắn ra bốn phía, không khỏi chuyển động qua lại.

" A, không thể tưởng tượng được hắn thật sự có chút khả năng, thậm chí ngay cả ngươi cũng thu vào dưới trướng?"
" Cái này thì ngươi không biết rồi, nữ nhân ấy mà tìm được người mình thích thì sẽ vì hắn làm mọi chuyện."
Yêu mị giương khuôn mặt tươi cười lên, vô cùng đắc ý nói.


Nghe vậy, Ngâm Tuyết hiểu được Nhất Triển trước mắt tuy bộ dạng nhìn qua chỉ khoảng hơn hai mươi, nhưng mà tuổi thật của nàng, tuyệt đối so với diện mạo này lớn hơn rất nhiều! Ngẫm lại người thành danh cùng thời với Cầm thánh, tuổi của nàng, làm sao có thể nhỏ được!
" Thần Thiên hắn đây là muốn ta thay hắn nhận tội danh đại nghịch bất đạo này.

Tống Ngâm Tuyết ta sống không thẹn với lòng, ta không thể thay hắn chịu nổi ô nhục này."
Lâm Phong nghe vậy liền bảo.

" Có ta ở đây sẽ không để ai hại nàng đâu."
Ngâm Tuyết nghe vậy vô cùng cảm động nhưng vẫn thản nhiên bảo.

" Chàng không đánh lại nàng ta đâu."
" Haha coi như ngươi biết tự lượng sức."
Lam Nhất Triển cười to, lớp vỏ bọc là một công chúa dịu dàng thước tha đã không còn trước mắt mọi người lúc này là một Thánh Cô ma giáo khiến người người khiếp sợ.

" Có ngươi chẳng trách hắn giám làm ra việc đại nghịch này."
" Nếu ngươi biết quá nhiều e là ta không thể giữ ngươi lại được rồi.".

Ngôn Tình Sắc
Vừa nghe Nhất Triển lúc này nói như thế, Tống Ngâm Tuyết mỉm cười nhíu mày, sau đó giương mắt nhìn cung tiễn thủ bốn phía, lại nhìn nhìn vách núi, vẻ mặt vui đùa nói.

"Xem ra Tống Ngâm Tuyết ta, hôm nay nhất định phải táng mạng rồi!"
"Ha ha, trước không đường đi, sau không có đường lui, ngươi không muốn chết cũng không được!"
Cười lạnh một tiếng, Nhất Triển lúc này khẽ nâng nâng tay, ra hiệu toàn thể cung tiễn thủ chuẩn bị.


Ngâm Tuyết nhìn Lâm Phong nở nụ cười ngọt ngào bảo.

" Tiểu ca ca ăn kẹo của huynh thì là người của huynh, Ngâm Tuyết đã gả cho huynh.

Lời hứa năm đó Ngâm Tuyết đã thực hiện được rồi."
Mà đúng lúc này, Tống Ngâm Tuyết đột nhiên ngửa đầu cười một tiếng, trong tiếng cười kia bao hàm kiêu ngạo, thẳng khiến mọi người nghe được trố mắt một hồi.

"Tự mình đến đây, không bằng trở lại! Mạng ta do ta không do người! Kết thúc của ta, nắm giữ trong tay chính ta, không cho phép các ngươi nhúng tay vào!"
Lời nói của Tống Ngâm Tuyết vừa dứt, cả người liền như chim bay chậm rãi mở hai tay ra, sau đó thân thể ngã ra sau, nhẹ nhàng, thong thả rơi xuống phía dưới, thẳng tắp ở trong gió vẽ ra một đạo hình cung xinh đẹp.

" Không......"
Lâm Phong hét lớn vội đến bên vách núi, hình ảnh trước mắt Lâm Phong là hình ảnh xinh đẹp của nàng phiêu bạc trong gió.

Ngâm Tuyết nhìn Lâm Phong nở nụ cười ngọt ngào.

Tim đau như kim trâm lửa đốt, Lâm Phong không ngờ tiểu cô nương đó lại là nàng.

Thì ra người mà Lâm Phong muốn tìm kiếm lâu nay lại chính là nàng.

Ngọc Minh ngơ ngác nhìn choáng váng không kịp phản ứng.


"Xuống dưới vách lục soát cho ta! Sống thì gặp người, chết phải thấy xác!"
Ra lệnh một tiếng, Nhất Triển nheo mắt lại, xoay người mang theo thị vệ chạy xuống dưới núi đầy sương mù lượn lờ.

Nàng biết từ nơi này té xuống, dùng thân thể hoàn toàn không biết võ công của Tống Ngâm Tuyết, lần này nhất định là không toàn mạng! Hơn nữa, cho dù nàng biết võ công, đến nàng mang bài danh võ lâm đệ nhị cao thủ cũng không thể bảo đảm sẽ bình yên vô sự, chút công phu mèo quào của nàng ta, lại có thể có cái tác dụng gì?
“Ha ha, Tống Ngâm Tuyết! Thế này, ngươi thật đúng là vô lực xoay chuyển tình thế rồi sao!” Âm thầm, cười đắc ý, dẫn thị vệ xoay người mà đi.Hừ! Mặc dù biết nàng khẳng định đã mất mạng! Nhưng mà dù sao cũng phải xuống đó nhìn một cái! Bằng không không thấy được thi thể của nàng, Thiên chắc sẽ không an tâm.

Mang theo sung sướng cùng vui vẻ, thân ảnh Nhất Triển cùng bọn thị vệ chậm rãi đi xa, chỉ để lại Lâm Phong và Ngọc Minh đứng trên vách núi trong gió không ngừng thổi, hồi lâu, vẫn không rời đi......!
Sự tình, từ lúc Tống Ngâm Tuyết rơi xuống vách núi kia tựa hồ đã chấm dứt! Chính là vào thời khắc này giữa không trung, hai mắt bóng hình nguyên bản nhắm chặt đột nhiên mở ra, mang theo vài phần kiên định, mang theo vài phần trong trẻo nhưng lạnh lùng! Sau đó thân ảnh duyên dáng mạnh mẽ khẽ cong trên không trung, nương theo vách đá làm vài cái động tác hoàn mỹ trên không trung, biến hóa vài tư thế, cuối cùng, vững vàng rơi xuống dưới vách, toàn thân không nhiễm một chút bụi bặm.

"Hô! Tuy có chút ngoài ý muốn, nhưng sự tình cuối cùng cũng diễn tiến như mong muốn! Không có uổng phí ta hao tổn tâm tư một phen!"
Rơi xuống, thở nhẹ một tiếng, Tống Ngâm Tuyết ngẩng đầu lên, vẻ mặt vui vẻ nhấc chân chuẩn bị theo mục đích trước kia đã an bài tốt.

" Các Chủ."
Người của Thất Sát Ám Các như lệnh của nàng đã ở dưới vực chờ nàng cùng rời đi.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi