VƯƠNG PHI NGÂM TUYẾT



Lâm Phong, Ngọc Minh và Đoàn Niệm đang dạo bước trên đường, bỗng có một người tiến đến cạnh Lâm Phong.

" Tuyết công tử nhà tại hạ muốn gặp người, không biết người có thể đi cùng tại hạ?"
Lâm Phong nghe vậy nhìn Ngọc Minh rồi gật đầu đồng ý.

Cả ba người cùng đi theo vị công tử đến một tửu lầu.

Khi bước vào trong Lâm Phong không khỏi trợn mắt há hốc mồm, mở to hai mắt, trên gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ kinh sợ! Thân thể hắn cứng còng, không nhúc nhích, đôi mắt trợn to không thể tin được, không khỏi nháy nháy, kìm lòng không được lẩm bẩm.

"Ngâm Tuyết, Ngâm Tuyết......"
Lâm Phong thấp giọng lẩm bẩm, nhưng bởi vì quá đông người vây quanh, hơn nữa chỗ hắn đứng cũng không quá gần phía trước, cho nên trong nhất thời cũng không có ai phát hiện sự khác thường của hắn, kể cả thân ảnh thanh lệ bạch sắc đang đứng ngay tại đó.

Tống Ngâm Tuyết!
Thân ảnh thoát tục như vậy, dung nhan tuyệt mỹ như vậy, nụ cười thanh tịnh linh động như vậy, tiêu sái phong lưu, tuấn tú không kềm chế được.

Lâm Phong si ngốc nhìn, không thể phân biệt được đây là mộng, hay là sự thật! Chính là bất kể là mộng hay thật, hắn vẫn nghe được nỗi khát vọng đến từ đáy lòng, nghe được tiếng trống ngực ầm ầm không thôi vô cùng khẩn trương kia! Đây là nàng sao? Có phải là nàng không? Ngâm Tuyết, Ngâm Tuyết......!

Tay, không khỏi nắm lại thật chặt, Lâm Phong mím môi, hai mắt để lộ ra sự si mê cùng quyến luyến vô hạn.

Lúc này, khi cảm xúc Lâm Phong bành trướng phập phồng thì Tống Ngâm Tuyết thân vận bạch y kêu lên một tiếng yêu kiều, vẻ mặt nghiền ngẫm, thần thái.

" Người muốn gặp tại hạ để làm gì?"
Lâm Phong sực tỉnh lấy lại tinh thần bảo.

" Nghe người trong thiên hạ nói Tuyết công tử là người trượng nghĩa...."
" Tại hạ chỉ muốn biết hà cớ gì người lại nhờ Tinh Sát tìm kiếm tại hạ."
Ngâm Tuyết cắt ngang lời Lâm Phong, Lâm Phong vẻ mặt trầm tư khó hiểu.

Ngọc Minh thấy vậy liền bảo.

" Tuyết công tử quả nhiên là người thẳng thắn, nếu đã như vậy ta xin nói thẳng."
Nói rồi Ngọc Minh kể rõ mọi chuyện Ngâm Tuyết nghe xong thông thả bảo.

" Xin thứ lỗi tại hạ đây không muốn vướng vào cuộc chiến tranh đoạt của các vị."
Lâm Phong nghe vậy liền bảo.

" Thần Thiên hắn lên ngôi, bá tánh lầm than, hắn vì ngôi vị làm chuyện đại nghịch bất đạo, trời đất không dung.

Tuyết công tử là người trượng nghĩa lẽ nào lại khoanh tay đứng nhìn?"
" Ngài cũng biết tại hạ là người trong giang hồ không thích chuyện thị phi, người đây là làm khó tại hạ rồi.

Nếu không còn gì tại hạ mạn phép cáo từ."
Nói rồi bọn người Ngâm Tuyết đứng dậy định rời đi.

Lâm Phong liền ngăn cản.

" khoan đã.

Nghe nói Thất Sát chuyên đi ám sát chi bằng chúng ta hợp tác."
Ngâm Tuyết nghe vậy thì cười bảo.


" Thất Sát ta quả thật là chuyên nhận ám sát nhưng không phải kẻ nào thuê bọn ta đều nhận.

Đối với vương gia chuyện này không phải không thể bàn bạc a."
" Giá cả thế nào?"
Lâm Phong nghe vậy liền hiểu ý hỏi lại.

Đúng như dự đoán Ngâm Tuyết ngồi xuống ung dung uống tách trà rồi chậm rải.

" Các chủ nhà ta nay vẫn chưa thành thân lại đem lòng mến mộ chiến thần ngài, chi bằng vương gia đây về làm gia chủ nhà ta."
Lời nói mang theo chút trêu đùa, hàm ý lại mang sự trân thành.

Lâm Phong nghe vậy liền lặng người, Ngâm Tuyết lại tiếp lời.

" Nghe nói tướng quân Dịch Bắc Phi của Triều Nhai đích thân mang số lượng lớn binh khí đến Hồng Diệp Cốc cho Dạ Thần Thiên, binh khí nay đã được đưa vào trong Diệp Cốc.

Nếu ta cướp được số binh khí đó ta tin chắc hắn sẽ chịu tổn thất không ít a."
Lâm Phong và Ngọc Minh nghe vậy không khỏi giật mình.

Tinh Sát của ta lực lượng đông đúc, ngày đêm theo dõi vẫn chưa nhận được tin tức này.

Thất Sát lại là tổ chức ám sát lại có được thông tin nhạy bén vậy sao? Lâm Phong không tin suy nghĩ, Ngâm Tuyết liền bảo.

" Tin hay không tùy ngài, Các chủ nhà ta dung mạo tuyệt sắc lại có thể giúp ngài giành lại ngôi vị hà cớ ngài lại không vừa lòng."
" Được Các chủ để ý đến là phần phước của tại hạ.

Chỉ là vương phi nhà ta vừa mất không lâu, lòng ta nay cũng đã chết theo nàng."
Ngâm Tuyết nghe vậy trong lòng vô cùng cảm động, vẫn giữ vẻ bình thản bảo.

" Vương gia quả là người trọng tình nghĩa, nhưng người cũng đã không còn hà cớ gì ngài lại cố chấp như vậy?"
Lâm Phong vẻ mặt kiên định không đáp, Ngâm Tuyết thấy vậy vẻ mặt nhượng bộ.


"Nếu người đã kiên quyết ta cũng không thể ép ngài, số binh khí đó Thất Sát sẽ giúp người cướp về."
" Không biết giá cả như thế nào?"
" Vàng bạc ta không cần chỉ muốn ngài nợ bọn ta một an huệ sau này bọn ta cần ngài phải trả."
Lâm Phong suy nghĩ một lát rồi gật đầu.

" Được ta hứa với người."
Ngọc Minh vẻ mặt suy tư bảo.

" E là ta phải đến Hồng Diệp Cốc một phen a."
Lâm Phong suy nghĩ một lát rồi bảo.

" Ta có cách này."
Ngâm Tuyết liền nói.

" Không biết vương gia có diệu kế gì?"
Lâm Phong ra hiệu cho tất cả mọi người ngồi gần lại xong kể rõ kế hoạch.

Một người nghe xong đều gật đầu tán thành.

" Ngày mai ta cho người đến Hồng Diệp Cốc báo cho Cốc chủ."
" Được đến hẹn gặp lại."
Nói rồi Ngâm Tuyết cùng Thất Sát rời đi, Lâm Phong nhìn theo tấm lưng ngày một xa.

Chẳng hiểu sao trong lòng lại dâng lên cảm giác lưu luyến.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi