VƯƠNG PHI NGÂM TUYẾT



"Vì sao lại thay mặt lên đài? Chẳng lẽ Tuyết công tử không thể tự mình tới sao?"
Đương nhiên biết rõ đại danh Tuyết công tử trong giang hồ, điều Bạch Thường nghi hoặc chính là, rốt cuộc Tuyết công tử này là người phương nào? Thậm chí ngay cả con gái của thừa tướng Đông Bình, cũng cam tâm để hắn sử dụng?Tống Ngâm Tuyết hiểu được dụng ý của Tiêu Băng, nàng là đang tạo thế ình, lộ thân phận của nàng ra, để mọi người chú ý đến Tuyết công tử hơn, trong lòng không khỏi mỉm cười.

Biểu muội của ta, quả thật đầu óc đều rất linh hoạt.

"A? Nữ nhi của thừa tướng Đông Bình lại cam nguyện để Tuyết công Tử sử dụng, chẳng lẽ đứng sau lưng Tuyết công tử là Tống Quốc? Tuyết công tử lai lịch thần bí, làm người hành tung bất định, không thể tưởng được lai lịch quả thật không nhỏ......"
"Đúng! Có lẽ là vậy!"
Mọi người nhỏ giọng nghị luận, phỏng đoán liên tục, bất quá chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng là một câu của Trữ Tiêu Băng, đã thành cống tăng địa vị của Tống Ngâm Tuyết lên.Lên đài đều là võ giả, Bạch Thường mặc kệ đối phương có phải là nữ tử không, chỉ cần nàng chủ động lên đài, hắn sẽ toàn lực ứng chiến.Tuy trong lòng cũng có nghi hoặc, nhưng nhìn thân thủ của đối phương vừa rồi, chắc hẳn võ công nàng cũng không yếu, đã như vầy, hắn cũng không tốn nước miếng thêm nữa.


" Mời cô nương ra chiêu."
Cúi người lễ phép, Bạch Thường mở miệng mời, thấy vậy, Trữ Tiêu Băng mỉm cười, thân ảnh bắt đầu di động.Thân pháp Trữ Tiêu Băng rất nhanh, nhẹ nhàng, bộ pháp khinh công của nàng, trong giang hồ cũng không có mấy người có thể đuổi kịp.

Bạch Thường tán thưởng trong lòng, trong mắt lộ ra một chút hào quang, thả người một cái, giơ chưởng lên nghênh tiếp đối phương.

Ra chiêu qua lại, giao thủ vài lần, thân ảnh Trữ Tiêu Băng tiêu sái, chưởng pháp thành thạo, mà Bạch Thường cũng là người nổi bật trong thế hệ của hắn, từng chiêu từng thức đều ứng đối tự nhiên, thậm chí có xu thế phản kích.

Nội tức của Tiêu Băng cũng không mạnh, tất nhiên là không so được với Bạch Thường, vì vậy sau mấy phen giao thủ, sơ xuất một cái, không địch lại nội lực của Bạch Thường, thân thể bị mạnh mẽ bắn ngược lên, cả người lui về phía sau.

"Ai, chú ý!"
Thân thể Trữ Tiêu Băng lắc lư bên mép võ đài, bởi vì mất thăng bằng, làm cho nàng thoạt nhìn sắp rơi xuống.

Lúc này, Bạch Thường chạy đến, thuận lợi đẩy một cái đưa nàng ổn định chạm đất, về tới bên người Tống Ngâm Tuyết.

"Không sao chứ?"

Tống Ngâm Tuyết nhẹ giọng hỏi.

Thấy vậy, Trữ Tiêu Băng nhướng mày cười, miệng đầy sung sướng nói.

"Không có việc gì! Bất quá chính là thả con tép, bắt con tôm, hiện tại mục đích đạt được, cũng nên lui ra."
Vốn không muốn thắng, cho nên tự nhiên sẽ không để trong lòng, Trữ Tiêu Băng tiêu sái như vậy, khiến cho Tống Ngâm Tuyết cười nhẹ gật đầu.

"Còn có vị anh hùng nào muốn lên đây chiến một trận không?"
Bạch Thường trên đài tiếp tục mời, lúc này, một hồi khí lưu chuyển động, đảo mắt, một nam tử cầm lợi kiếm trong tay liền đứng thẳng ở trên đài, vẻ mặt lạnh như băng, trong mắt hiện lên ánh sáng nguy hiểm.

Chính là Du Đặc! Thủ hạ của Lam Nhất Triển!
Du Đặc xuất hiện, phía dưới ầm ĩ tiếng nghị luận, bởi vì toàn thân hắn phát tán ra khí tức âm lãnh, khiến người ta liếc nhìn liền có thể nhìn ra hắn không phải hạng người tốt lành gì.

Khóe môi Tống Ngâm Tuyết khẽ cong, đáy mắt đầy thâm ý di động, ngón tay của nàng khi có khi không nhẹ gõ mặt quạt, tiếng ngón tay gõ lên gỗ truyền lại, đúng là thập phần dễ nghe.

"Các chủ hắn là ai? Tại sao lại có cảm giác là lạ!"

Cửu Minh ở bên cạnh cau mày nói trắng ra, trong lòng rất là khó chịu.

"Chính là thủ hạ của Nhất Triển."
"Chính là thủ hạ của Nhất Triển?"
Ngạc nhiên hỏi lại, cả Ngọc Minh, Đoàn Niệm, đều không khỏi nắm tay lại, trước mắt đột nhiên hiện lên một màn bên vách núi ngày đó, nữ nhân yêu mị mà âm tàn đã ép nàng nhảy xuống vực.

Nàng ta đáng chết!
Những lời này, ba người bọn hắn đều nghiến răng nghĩ thầm trong lòng, kể cả Lâm Phong, dù cho ngày đó hắn không tận mắt nhìn đến một màn kia, nhưng trong mơ hồ, hắn cũng hiểu được từ đầu đến cuối mọi chuyện đã xảy ra.Trước khi theo Tuyết Nhi đến đây, bọn họ cũng đã biết đại khái về mục đích của nàng, chính là cụ thể như thế nào, Tuyết Nhi đã không nói gì, bọn họ cũng không tiện hỏi.

Nàng đang bố trí hoạch định một kế hoạch lớn, mà cái kế hoạch lớn này, hôm nay đang chậm rãi bắt đầu tung lưới.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi