VƯƠNG PHI NGÂM TUYẾT



Tầm mắt, lần nữa trở lại hai thân ảnh cùng đứng trên võ đài, Bạch Thường vẫn khách khí trước sau như một, sau khi lễ phép tạo thế "mời" một cái, cười nhạt ứng đối.

Du Đặc thì không như thế, hắn cười lạnh một tiếng, cũng không tự giới thiệu đã vung kiếm lên, sau đó trong mũi khinh miệt khẽ hừ, giọng nói lạnh như băng.

"Hãy bớt nói nhảm đi..."
Thân ảnh mạnh mẽ tiến lên, kiếm phong nhắm thẳng ngay vào chỗ hiểm của đối phương, trong lúc hăng hái, Du Đặc phát động công kích, mãnh liệt hung ác tấn công Bạch Thường tay không tấc sắt.

Bạch Thường không có binh khí, chỉ có thể tạm thời lui về sau.

"Tiếp lấy..."

Lúc này, một thanh bảo kiếm lóe ngân quang từ giữa không trung bay về phía tay hắn, tốc độ, lực đạo kia, vô cùng chuẩn xác, vừa vặn.

"Đa tạ!"
Chuyển mắt nhìn về phía công tử vận bạch y, mặc dù không thấy rõ khuôn mặt, nhưng mà có vẻ phá lệ linh động, Bạch Thường cười cảm kích, gật đầu tỏ ý cám ơn.

Tay cầm kiếm, Bạch Thường ngăn cản công kích, trong lúc giao thủ, kiếm quang bắn ra bốn phía, khí lưu va chạm vào nhau.

"Bạch Thường này, võ công cũng không tệ lắm!"
"Hắn không thắng được."
Tống Ngâm Tuyết nhàn nhạt trả lại Trữ Tiêu Băng một câu, cũng không nói rõ nguyên nhân, chỉ vô cùng tự tin như vậy.

"không thắng được sao?Muội thấy hắn rất mạnh...."
Một chữ "Mạnh" còn nói chưa hết, đã nghe trên đài vang lên một tiếng kêu rên, một tay Bạch Thường che cánh tay không ngừng đổ máu, cước bộ mất trật tự rút lui vài bước về phía sau, khi sắp rời khỏi võ đài thì khựng lại.

Dựa theo quy định của đại hội, nếu như trong lúc tỉ thí có một bên bị thương, thì tự động coi như đã bại, bên chiến thắng cũng phải ngừng lại, biểu lộ sự tu dưỡng đạo đức của mình.

Tình hình trước mắt, Du Đặc đã chiến thắng, đối với Bạch Thường bị thương, hắn hẳn là phải dừng tay, chính là giờ phút này, hắn chẳng những không như thế, ngược lại còn nhấc kiếm lên, hung hăng đâm tới hướng đối phương!
"Hèn hạ!"
Bạch Thường giận dữ mắng mỏ một tiếng, giơ kiếm lên chống cự, vừa rồi, sở dĩ hắn vô ý bị thua, đều là bởi vì hắn không chú ý tới Du Đặc âm thầm giở trò mờ ám, cho nên mới trúng gian kế của hắn.Bạch Thường làm người luôn quang minh lỗi lạc, hận nhất là người khác giở trò sau lưng mình, hôm nay Du Đặc không chỉ dùng thủ đoạn, lại còn không nói đạo nghĩa như vậy, lòng của hắn, đã phẫn nộ rồi.

Chung Hồng ngồi trên ghế cao, nhìn thấy hết thảy nhưng chuyện đã xảy ra, hắn bất động thanh sắc vuốt râu, trên gương mặt chính khí đường hoàng là vẻ thâm sâu nhìn không ra ý nghĩ.


"Ai, không phải bọn họ làm như vậy là trái với quy tắc sao?"
Không khỏi lớn tiếng ồn ào kháng nghị, huống chi dưới đài vốn là các nhân sĩ tham gia tỷ thí trong võ lâm? Đối với Du Đặc, bọn họ đều sinh lòng bất mãn, muốn đuổi hắn xuống, chính là ngại tất cả các trưởng lão võ lâm vẫn chưa hành động, cho nên đành phải ngồi trên đài hùng hùng hổ hổ phát tiết phẫn hận.

Trên võ đài, chỉ thấy cánh tay Bạch Thường bị kiếm đâm ra một lỗ hổng rất lớn, da thịt rách toác, máu tươi không ngừng chảy, mà Du Đặc, nhìn thấy máu tươi, tựa hồ lại làm hắn càng thêm hưng phấn, kiếm phong càng hung mãnh.

Nếu như quyết đấu bất chấp thủ đoạn, Bạch Thường cũng chưa chắc không phải là đối thủ của Du Đặc, nhưng giờ phút này mọi người đang nhìn chằm chằm, hắn lại không thể đánh mất tín nghĩa, hơn nữa thân thể còn bị thương, ít nhiều gì hành động cũng bị trở ngại.

Dốc hết toàn lực, phấn khởi mà vật lộn, Bạch Thường vung kiếm lên, chém đứt một sợi tóc của Du Đặc, chính là bởi vì như thế, cánh tay bị thương của hắn phát đau, đồng thời bộc lộ ra nhược điểm của hắn, trong nháy mắt bị Du Đặc bắt được, xuất chưởng tấn công.

Dùng mười phần khí lực, mạnh mẽ đập lên trên vết thương của Bạch Thường, không chỉ như thế, khi thu chưởng thì Du Đặc còn cố ý cong ngón tay thành trảo, hung hăng cắm vào trong da thịt.

Bị cơn đau tập kích, dưới chân Bạch Thường loạng choạng một, thân thể ngưỡng về sau, mà lúc này, Du Đặc lòng dạ ác độc, giơ chân lên định bồi thêm một đạp.

Lúc này, giữa không trung xuất hiện một cái chân cản cú đá kia lại, sau khi vận dụng nội tức, hai bên đều tự rơi xuống, cước bộ Du Đặc không khỏi lui về sau mấy bước, đùi phải cảm thấy hơi tê dại, mà Lâm Phong bên cạnh đỡ lấy Bạch Thường, sắc mặt cười nhạt mà thong dong bình thản.

Lâm Phong chậm rãi nâng bàn tay thon dài xinh đẹp, khớp xương rõ ràng lên, để cho Bạch Thường có thể thuận lợi đi xuống đài, mà lúc này trên đài Du Đặc cất giọng lạnh lùng, rõ ràng đối với tên kỳ đà cản mũi không biết từ đâu chui ra này, hắn rất là bất mãn.

"Ngươi là người phương nào?"
"Tại hạ Tinh sát lâu chủ Lâm Phong, thay mặt Tuyết công tử tiến đến ứng chiến."
Một câu như mây trôi nước chảy được Lâm Phong tùy ý nói ra, chính là hiệu quả, lại như bom hạng năng oanh tạc khiến mọi người khiếp sợ không thôi.


"Các vị nghe hắn nói cái gì không? Hắn nói hắn là Tinh sát lâu chủ? Chính là Tinh Sát một trong các tổ chức tình báo thần bí nhất trên giang hồ? Hắn là lâu chủ của bọn họ? Ông trời a, ta phản ứng không kịp rồi!"
"Đúng vậy a, đúng là quá sức bất ngờ! Người đẹp như tiên trên trời vậy, rõ ràng lại là lâu chủ Tinh sát?"
"Này, lời này của huynh không đúng rồi, cái gì gọi là người đẹp như tiên trên trời lại là lâu chủ Tinh Sát? Chẳng lẽ lâu chủ Tinh Sát không thể đẹp như tiên sao? Thật là!"
"Khụ khụ, ý ta không phải như vậy! Ta chỉ không ngờ người có thân phận hiển hách như vậy, rõ ràng bộ dạng còn dễ nhìn đến thế! Ai, ông trời quả thật là quá không công bằng rồi!"
" Ta nhận ra người đó a, người đó không phải là chiến thần của Bắc Thần sao?"
" Không thể nào chiến thần của Bắc Thần sao lại là lâu chủ của Tinh Sát được chứ?"
" Không sai a, ta từng gặp qua ngài ấy, quả thật là chiến thần của Bắc Thần."
Mọi người bắt đầu nghị luận, thần sắc, ngữ khí kia, cứ như đã nhận lấy sự đả kích cực đại.

Bất quá kỳ thật ngẫm lại cũng đúng thôi, Lâm Phong có phong thái gần như hoàn mỹ, hơn nữa thân phận của hắn, xác thực làm cho người ta không thể hâm mộ!
"Tinh sát lâu chủ lại xuất hiện ở đây, còn luôn miệng nói thay mặt Tuyết công tử kia ứng chiến? Trời ạ, Tuyết công tử kia rốt cuộc có lai lịch ra sao? Rõ ràng không chỉ được nước Đông Bình ủng hộ, đến tổ chức tình báo thần bí trên giang hồ cũng quy thuận hắn? Địa vị của hắn chắc chắn không thể khinh thường!"
"Đúng! Trong giang hồ, vốn do hai đại tổ chức Tinh Sát cùng Ám các thống lĩnh, hôm nay Tuyết công tử này có được một nửa, có thể coi là khống chế hơn phân nửa võ lâm nơi tay! May mà còn có một Ám các, bằng không cả cái võ lâm này, đã trở thành vật trong lòng bàn tay của hắn rồi!"
"Đúng vậy!"
Mọi người đoán già đoán non, các loại nghị luận lộn xộn luận đều có, nhưng bất luận bọn họ nghĩ như thế nào, cũng sẽ không liên lạc Ám các với Tuyết công tử!
Ánh mắt từ bốn phương tám hướng đều đổ dồn vào bóng hình thủy chung vẫn cười nhạt kia, trên võ đài to như vậy, người vận bạch y che mặt gọi là Tuyết công tử kia, không thể nghi ngờ chính là điểm sáng nhất.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi