VƯƠNG PHI NGÂM TUYẾT



"Có biết trời cao đất dày hay không? Đánh rồi mới biết được, thế nào? Thánh Cô, ra tay đi?"
Tống Ngâm Tuyết đưa tay, bình tĩnh tự nhiên mời, thấy vậy, Nhất Triển phẫn hận kêu lên.

"Muốn chết? Được! Ta thành toàn ngươi!"
Sau đó, thân ảnh đỏ rực như lửa lập tức bay lên, tiến công về phía Ngâm Tuyết.

Vừa thấy thân ảnh đỏ rực kia bay tới, Tống Ngâm Tuyết mãnh liệt quay một vòng, tiếp đó thả người nhảy lên một cái.

Mũi chân điểm nhẹ xuống đất.

Với tính tình của Tống Ngâm Tuyết, nếu như đánh nhau, bình thường đều cùng đối phương chơi đùa một chút, nhưng hôm nay, đấu với Nhất Triển, nàng lại không có nhã hứng như vậy.

Xoay người một cái, bàn tay hóa chưởng phóng ra, ở trước mặt hình thành một dòng khí lưu, nghênh tiếp khí thế mãnh liệt mà đến của Nhất Triển.


Song chưởng đối nghịch, nội lực thúc dục, trong giây lát bốn phương đầy nội tức, lao thẳng tới hướng mọi người, nhưng khi hai người đối chưởng.

Nội tức cường đại khiến ái tóc đen như mực của hai người bay lên, trên không trung tạo ra một đạo phong thái hoa mỹ.

Lòng bàn tay tương đối, thầm đấu nội lực, một bên cười nhạt, một bên nhíu mày, đột nhiên khí lưu đảo ngược, thân thể hai người tách ra, lộn một vòng trên không trung, chia ra hạ xuống hai bên võ đài.

Cước bộ lui ra phía sau một bước nhỏ, chỉ một bước nhỏ, không dễ bị người khác nhìn ra, mặt Nhất Triển âm trầm, híp mắt oán hận.

"Không thể tưởng tượng được ngươi còn chút bản lĩnh này? Lúc trước, ta đã xem thường ngươi rồi......"
Không muốn bày chuyện mình lui bước ra trước mặt mọi người, Nhất Triển tiên hạ thủ vi cường cố ý dùng lời nói dời sự chú ý của mọi người đi.

Thấy vậy, trong lòng Tống Ngâm Tuyết biết rõ chỉ cười cười, thần sắc khinh miệt quả thực làm cho đối phương muốn nổi điên.

"Thật sự......!Là vậy sao?"
Cũng không nói toạc các ý trong đó, các loại thâm ý cứ để người khác tự do nhận thức, Tống Ngâm Tuyết đong đưa cây quạt, ngón tay ngoắc ngoắc, mở miệng nói.

"Đến đây đi."
"Con nhãi thối, bớt kiêu ngạo cho ta! Lần này, ta sẽ không hạ thủ lưu tình nữa!"
Nửa thật nửa giả, vừa hù dọa vừa phô trương thanh thế, tóm lại giờ phút này ánh mắt Nhất Triển thay đổi, khí tức thân thể phát tán ra, cũng chậm rãi thay đổi theo.

Dù sao cũng là cao thủ bài danh thứ hai, Tống Ngâm Tuyết châm chọc thì châm chọc, nhưng chắc chắn sẽ không phớt lờ, lúc này nàng nhìn về phía trước, trong nụ cười mỉm, có một phần cẩn thận.Trong điện quang hỏa thạch, thân ảnh Nhất Triển đánh úp lại một lần nữa, mang theo âm tàn cùng oán độc, hai tay nàng chuyển thành trảo, móng tay bén nhọn mà tươi đẹp trực chỉ chộp tới hướng thân thể Tống Ngâm Tuyết.

Thân hình dời đi, thân ảnh biến ảo, nhẹ nhàng linh xảo, Ngâm Tuyết bình tĩnh ứng đối!
Một chiêu không thành, lại tới một chiêu, Nhất Triển phẫn nộ trong lòng, chiêu thức cùng động tác vồ đến càng lúc càng nhanh, càng mạnh mẽ càng hung ác, rất có xu thế không đưa được đối phương vào chỗ chết thì không chịu bỏ qua! Mọi người sợ hãi than thầm, quả thật rất mạnh, một trắng một đỏ, hai màu dây dưa không ngớt, tốc độ kia nhanh đến khiến người ta hoa mắt, nhìn không rõ chiêu số cụ thể.

Trong mơ hồ chỉ thấy hai đạo thân ảnh này, bọn họ đều vô cùng cảm khái.


" Đi chuyến này không uổng công!"
Cao thủ so chiêu, tràng diện tự nhiên rất là khí phách, cảnh tượng trước mắt đặc sắc như mưa gió vần vũ, thực sự làm cho bọn hắn ngàn vạn cảm thán.

Tống Ngâm Tuyết thong dong tiếp đón công kích của Nhất Triển, mỗi động tác khẽ đưa tay, nhấc chân, đều làm cho Nhất Triển tràn đầy cảm giác quen thuộc.

Chính là cảm giác quen thuộc này tại sao lại tồn tại? Nàng ta cũng không biết.

Chủ quan một giây, Nhất Triển lộ ra sơ hở, bị người ngọc bắt lấy, trở bàn tay, mạnh mẽ đánh vào trên lưng đối phương, lập tức, Nhất Triển bị đau kêu một tiếng, cau mày lảo đảo, tiếp đó dừng bước, đưa mắt hung ác nhìn nàng.

"Ngươi thua rồi."
Đang giao thủ đột nhiên ngừng lại, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, thì thân ảnh vận bạch y kia đã bình tĩnh mà tiêu sái nhẹ phe phẩy cây quạt, còn nữ tử áo đỏ thì vô cùng bất mãn không cam lòng.

"Ai nói ta thua? Đúng là láo toét!"
Không thừa nhận thất bại của mình, Nhất Triển chống chế, thấy vậy, Chung Hồng đi ra, nghiêm mặt mở miệng nói, ngữ khí uy nghiêm.

"Ta có thể chứng minh, các hạ thật sự đã thua!"
Nàng không cam lòng, thật sự rất không cam tâm, vì cái gì trời cao đối xử với nàng không công bằng như thế, lại tàn nhẫn cướp lấy tất cả mọi thứ của nàng? Mà nữ nhân kia, lại đang đắm mình trong hào quang được mọi người hô to kính ngưỡng, vui vẻ hưởng thụ hết thảy tôn trọng.

Không cam lòng! Thật sự, không cam lòng a......!
Lúc này, Tống Ngâm Tuyết rốt cuộc đã chiếm được sự khẳng định nhất trí của mọi người, nàng đứng ở trên đài, thân ảnh lỗi lạc, mỉm cười nhàn nhạt nhìn qua hết thảy, vẻ mặt bình tĩnh thong dong cùng ưu nhã.

Ngâm Tuyết, nàng đã làm được! Từ nay về sau, thế giới của nàng, sẽ tràn ngập hào quang vạn trượng!
Nhất Triển rất là nổi giận với tình cảnh trước mắt, nàng hiểu được đại thế đã mất, rất là không cam lòng khi mưu đồ của mình thất bại trong gang tấc! Nàng vừa làm mất số vũ khí, điểm này đã làm cho Dạ Thần Thiên rất không vui rồi, mà hôm nay nếu lại mất đi vị trí minh chủ võ lâm, cộng thêm việc Tống Ngâm Tuyết tái hiện giang hồ, như vậy nàng ở trước mặt Dạ ThầnThiên, còn chút mặt mũi nào đây?
Càng nghĩ trong lòng càng hận, càng hận trên mặt lại càng lạnh lùng, đột nhiên Nhất Triển cười lớn một tiếng, một ngón tay chỉ thẳng vào Chung Hồng nói.

"Chung Hồng, ngươi thực sự muốn đem vị trí minh chủ giao phó cho nha đầu thúi này sao?"
"Đúng thế!"

Tay vuốt chòm râu, Chung Hồng trả lời.

Nghe vậy, mạnh mẽ hất ống tay áo lên, Nhất Triển lạnh giọng nói.

"Hừ, các ngươi tuyển minh chủ võ lâm, chẳng qua là muốn tìm Huyền Mặc lệnh trở về! Hiện tại vị trí này, bất quá là một kẻ đại diện, chỉ khi tay chính thức cầm Huyền Mặc lệnh, mới có tư cách thống soái giang hồ.

Hôm nay ta cũng không dây dưa với nha đầu thúi này nữa, đợi ngày khác trong tay ta cầm lệnh bài, lại tới tìm đám người các ngươi nói chuyện cho rõ ràng!"
Nhất Triển tính toán đánh rất tốt, trăm phương ngàn kế muốn tìm cách vãn hồi, để giúp Dạ Thần Thiên.

Thấy vậy, Chung Hồng nhíu mày, hơi bất mãn nói.

"Tìm kiếm thánh vật võ lâm Huyền Mặc lệnh, chính là việc của hội trưởng lão chúng ta, sẽ không cần phải các hạ tốn nhiều tâm tư."
"Sao có thể không lo? Đều là người trong giang hồ, tự nhiên phải quan tâm đến việc giang hồ."
Lại bắt đầu đắc ý, Nhất Triển nhếch mày, tự cao ngoắc tay, trong lòng không khỏi đắc chí.

Thấy nàng như vậy, Tống Ngâm Tuyết nhẹ lay động quạt, vẻ mặt tươi cười.

" Thánh Cô có hứng thú với Huyền Mặc lệnh sao? Bất quá chỉ tiếc, ngươi không có cơ hội......"
"Có ý gì?"
Chán ghét với giọng nói dễ nghe mà động lòng người của Ngâm Tuyết, trong đôi mắt của Nhất Triển xẹt qua vẻ âm tàn, lạnh như băng nói.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi