VƯƠNG PHI SÁT THỦ NÀNG THẬT THÚ VỊ


Tưởng Tiện Nguyên nhảy dựng lên, tỳ nữ bên cạnh vội chạy tới dập lửa cho ả, một tên gia nô hung hăng từ đâu chạy tới, trên tay cầm xô nước hất trực tiếp vào ả.Tưởng Tiện Nguyên:
" Ngươi bị điên à, sao lại hất nước vào người ta.

"
Tên nô tài vội quăng thùng nước quỳ xuống đất giọng nói lẩy bẩy sợ hãi:
" Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết, xin vương phi tha mạng, nô tài đáng chết,....!"
Vì để giữ hình tượng người con gái thục nữ, đoan trang hiền thục, Tưởng Tiện Nguyên nhẹ nhàng, nho nhã trả lời,vẻ mặt giả nhân giải đức:
" Không sao, ngươi cũng chỉ muốn giúp ta, đứng lên đi.

"
Tên nô tài tưởng lần này mình xong đời rồi nhưng thật may cho hắn, may sao hắn không bị ả đánh đuổi.

Mọi người xung quanh ồn ao khen ngợi nàng ta hết nức:
" Đúng là đệ nữ kinh thành ta, đoan trang, xinh đẹp tài giỏi biết đối nhân xử thế, lấy đại hoàng tử đúng là xứng đôi.

"
Sau này, sự việc bên ngoài phủ nhanh chóng được lan truyền khắp nới.

Ai ai cũng nức tiến khen Tưởng Tiện Nguyên nhưng có một số người thì trái ngược, họ lấy chuyện ả khi bước vào phủ đã phải gặp xui xẻo.

Mọi lời đồn đoán truyền khắp thành Trường An ai ai cũng biết từ trẻ cho đến già.

Tuy vừa bước vào phủ, đã bị cháy lễ phục, nhưng mọi người trong phủ đại hoàng tử coi như không biết gì.

Hôn lễ được diễn ra bình thường.

Một khung cảnh choáng ngợp xa hoa, đâu đâu cũng được kết đèn lồ ng.

Tiếng hô hoán chúc mừng hạnh phúc, khắp nơi đều rộn ràng.


Mọi người trong phủ ai cũng vui vẻ nhưng có một người không vui chút nào.

Đại hoàng tử Phong Lang mặt mày ủ rũ nhìn bức tranh nữ tử được treo trên tường
" Tại sao không phải là nàng, tại sao vậy, tại sao ông trời lại đối xử với ta như vậy, đến khi ta nhận ra nàng thì cũng đã quá muộn, tại sao, ông trời người thật là bất công.

"
Tên nô tài hớt ha hớt hải chạy tới:
" Bẩm vương gia, đã đến giờ lành rồi ạ.

"
" Được ta đến ngay.

"
Hôn lễ bắt đầu, tân lang tân nương dắt tay nhau vào lễ đường, nhìn họ như đôi uyên ương không thể tách rời.

Người chủ hôn hôm nay là hoàng hậu nương nương, bà mặc trang phục xa hoa, lỗng lẫy, hai bên là hai tỳ nữ phe quạt.

Người chủ trì hôn sự là một vị công công:
" Nhất bái thiên địa.

"
" Nhị bái cao đường.

"
" Phu thê giao bái.

"
" Đưa vào động phòng.

"
Mọi nghi lễ được thực hiện xong xuôi, chọn vẹn.


Tưởng Tiện Nguyên được đưa vào phòng tân hôn, trên đầu chùm một chiếc khăn đỏ, đầu đội mũ phượng.

Đại hoàng tử thì đi tiếp khách, tiễn hoàng hậu về cung.

Trước khi đi hoàng hậu căn dặn:
" Ta để lại Lý ma ma để cai quản mọi việc giúp vương phi, con không có ý kiến gì chứ.

"
Đại hoàng tử cung kính, cúi đầu:
" Dạ không ạ, nhi thần nghe theo sự sắp đặt của mẫu hậu.

"
" Được vậy ta đi đây.

"
Mọi người trong phủ đồng loạt quỳ xuồng:
" Cũng tiễn mẫu hậu ( Hoàng hậu) hồi cung.

"
Đến khi hoàng hậu bước lên xe ngựa mọi người trong phủ mới đứng dậy, bữa tiệc được bắt đầu.

Trong thời gian ấy, Tưởng Lan Nguyệt ngồi trong đình sen nhìn về phía bên ngoài, cành cây khô, lá vàng trên cây bắt đầu rụng.

" Một mùa đông lạnh lẽo lại đến."
Nàng thở dài, trầm tư suy nghĩ.

" Vương gia đến rồi thì mau ra đi, cứ trốn trốn nấp nấp, không thấy mệt à.

"
Mộ U Minh bước tới, khoác cho nàng chiếc áo lông cáo trắng muốt:
" Trời lạnh nàng nên mặc nhiều áo kẻo lạnh ta xót.

"
Nàng nhìn hắn, không phản bác lại hành động này, giường như nàng không còn bài xích hắn nhiều nữa, nàng đã quen với hành động này của Mộ U Minh có vẻ nàng đã động lòng nhưng nàng vẫn chưa phát hiện ra điều bất thường trong con người của mình.

" Ta dù có lạnh chết cũng không cần ngươi quan tâm.

".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi