XA GẦN CAO THẤP

Đã từng nằm mơ

......

Khi chị Tiểu Anh về cơ bản có thể tự may mẫu thử, Phong Niên đã nhanh chóng về Bách Châu điền nguyện vọng. Cô quyết định sau khi điền nguyện vọng đại học sẽ quay lại công xưởng làm việc thêm vài tháng nữa, hỏi Tiểu Anh có cần mang gì từ Bách Châu đến không? Hoặc có cần cô mang gì đó đến cho người nhà chị Tiểu Anh không?

Chị Tiểu Anh nói không cần mang, ngược lại chị còn cho Phong Niên một bao phong bì: "Mua một đôi giày đi."

Phong Niên nhìn đôi giày vải bạt đã bong keo của mình, cười: "Đây là đôi giày cũ em hay mang để tiện đi làm." Cô từ chối, chị Tiểu Anh vẫn kiên quyết muốn đưa: "Mấy ngày trước tăng ca em đã giúp chị may mẫu, mãi đến hơn một giờ đêm mới ngủ."

Phong Niên càng ngày càng tò mò về chị Tiểu Anh, chị ấy không luôn mồm luôn miệng như Tiểu Tạ hay những người khác, chỉ làm việc để kiếm tiền. Chị Tiểu Anh có đôi mắt sáng khi làm việc, trong lòng chắc hẳn có suy tính. Chị ấy cũng không quan tâm về những tin đồn thừa thãi của người khác, Phong Niên nói em không muốn những người trong công xưởng biết chuyện em đỗ Đại học Bắc Kinh, Tiểu Anh gật đầu, nói chị hiểu.

Bình thường các đồng nghiệp công nhân sẽ hẹn nhau vào thành phố đi dạo mua sắm trong ngày nghỉ, Tiểu Anh cũng đi, nhưng chị ấy thường đi một mình, có lần Phong Niên không quen đổi chuyến xe nói chị Tiểu Anh, em có thể đi cùng chị một đoạn không? Chị ấy đồng ý. Từ đó trở đi Phong Niên luôn bám theo người bạn đồng hành này.

Phong Niên cũng không có hứng thú đi dạo mua sắm, thế là cô theo Tiểu Anh đi quanh các sạp hàng, đều là các mặt hàng quần áo. Từ trung tâm mua sắm cao cấp đến chợ bán buôn vải, không chỗ nào là Tiểu Anh chưa đặt chân đến, khi gặp vài bộ quần áo thú vị, cô sẽ mua về vài cái, tất nhiên với điều kiện giá cả phải chăng. Sau khi mua về, cô sẽ so sánh và phân tích kỹ lưỡng từ mẫu mã cho đến đường may, cuối cùng ước tính giá thành của bộ quần áo.

Tiểu Anh đi bộ tám tiếng một ngày không kêu mệt, Phong Niên đi theo phía sau đau chân nhức chân, những lúc như thế Tiểu Anh sẽ dỗ như dỗ đứa trẻ con: "Kiên trì thêm một chút nhé? Chị sẽ mua McDonalds cho em trước khi về."

Đôi khi họ sẽ đến quán Internet, Phong Niên tra thông tin về các khoa trong trường, sau đó mở Q trò chuyện với các bạn một lúc, đặc biệt là khi nhìn thấy icon cười lớn của Du Nhậm gửi trong Q, cô có thể đoán mối quan hệ của Du Nhậm đang phát triển rất tốt.

Chua xót, Phong Niên nhăn mũi đóng trang trò chuyện, thấy Tiểu Anh vừa ghi chép vừa nhìn những bộ quần áo trên trang nền tảng thương mại trực tuyến. Trong xưởng có biết bao nhiêu người ôm mộng làm chủ, nhưng Phong Niên vô cớ cảm thấy nếu có người làm được nên chuyện, người đó phải là chị Tiểu Anh.

Quả nhiên, trước khi Phong Niên về nhà, Tiểu Anh nói khi hút thuốc bên ngoài nhà xưởng: "Làm xong quần áo ở đây, chị sẽ đi buôn tại nơi khác." Phong Niên ngay lập tức hiểu rằng chị ấy muốn tìm hiểu tất cả các quy trình trong ngành, đây là người có trí não, luôn cố gắng học tập từ sản xuất đến bán hàng.

"Chị Tiểu Anh, nếu chị muốn làm ngành này, chị có thể quay lại Bách Châu." Phong Niên nhớ rằng ngay tại quê Tượng Nga của cô cũng có một xưởng sản xuất quần áo nhỏ, chỉ là lương ở Bách Châu không thể bằng ở Chiết Giang. Nhưng đối với những người làm chủ, đây lại là một lợi thế.


Tiểu Anh cười, không thể phân biệt ánh mắt đó đang đùa giỡn hay đang nghiêm túc: "Nếu về chị sẽ bị người ta chém chết." Phong Niên nhìn nửa khuôn mặt thanh tú và đôi môi nhả khói của Tiểu Anh, rời tầm mắt: "An ninh ở Bách Châu rất tốt."

Tiểu Anh đưa tay xoa mái tóc xoăn: "Không bị chém chết thì cũng gây ra một mớ hỗn loạn."

Phong Niên không hiểu: "Là..." Tiểu Anh trông không giống tội phạm trốn chạy. Cô lại thăm dò Tiểu Anh, cô gái nhướng mày, trong mắt mang theo nụ cười đùa cợt: "Sao thế, trông chị không giống à?"

Tóc Xoăn bị doạ sợ đến mức líu lưỡi: "Không... không giống chút nào."

Tiểu Anh nói thực ra chị nợ người ta một khoản nợ lớn, nếu đầu năm sau không trả hết thì sẽ bị kiện. Ngôi nhà của chị ở Bách Châu có thể cũng bị thu để gán nợ.

Tiểu Anh còn nói vẫn nên đi học thì hơn, chị không có trình độ văn hoá, ký hợp đồng chỉ quan tâm đ ến số tiền người ta cho vay, không để ý đến trách nhiệm mình phải gáng nếu thua lỗ. Cái này gọi là gì? Là ngu xuẩn.

Khi chị ấy nói "ngu xuẩn", rõ ràng có mang theo cay đắng.

"Chị... chị mượn bao nhiêu?" Hoài Phong Niên hỏi.

"Hả?" Tiểu Anh nói, em muốn trả nợ cho chị à? Tháng qua em tăng ca bạt mạng mới được 2.500 tệ, em cứ giữ lấy trả tiền học phí cho bản thân đi.

Phong Niên nói em không thiếu học phí, 4 năm đại học, 3 năm thạc sĩ và thậm chí cả tiến sĩ cũng đủ, em cũng có thể nộp đơn xin vay lên nhà trường, phấn đấu nhận học bổng và xin trợ cấp, lần thi đại học này còn có tiền thưởng đang chờ lấy. Cô nghĩ nếu Tiểu Anh chỉ nợ vài vạn hoặc vài chục vạn đổ lại, cô có thể gom góp một ít.

"Đứa trẻ ngốc, sau này đừng moi hết tiền cho người khác, chị và em mới quen nhau bao lâu?" Tiểu Anh nhìn Phong Niên, ánh mắt vô cớ lay động: "Em có chút giống..."

"Thật ra em nói muốn quay lại xưởng, chị nghĩ sẽ không quá có khả năng, đã mệt mỏi mấy tháng, thật không dễ dàng. Hãy về nhà và dành thời gian cho bố mẹ em đi." Tiểu Anh chuyển sang khuyên nhủ Phong Niên.


Tóc Xoăn nói không cần dành thời gian, nếu tháng sau chị vẫn ở công xưởng, nhất định em sẽ quay lại. Câu nói này lại làm Tiểu Anh bật cười: "Lần sau những câu như thế này, nhất định không phải hai từ có thể tuỳ tiện nói." Chị Tiểu Anh dạy đứa trẻ: "Không khéo sẽ có người tưởng là thật."

Một ngày trước khi đi, Tiểu Anh hỏi Phong Niên có muốn xem kịch không? Trên thị trấn có tiệc mừng thọ cho người già, mời đoàn kịch được mệnh danh là đoàn Việt kịch dân gian giỏi nhất toàn Ninh Ba. Tối nay không cần tăng ca, Phong Niên đồng ý, em luôn thấy người ta nói nghe kịch rất hay nhưng chưa từng thực sự nghe qua.

Cô không dám tiết lộ chuyện riêng tư của Du Nhậm, chỉ nói em có một người bạn thân, người yêu cũ của bạn ấy là tiểu sinh hát Việt kịch.

Trong mắt Tiểu Anh lướt qua vẻ âm u, gật đầu nói, thật trùng hợp, người yêu cũ của chị cũng là tiểu sinh hát Việt kịch.

Đây là lúc hiếm hoi cô nhắc đến chuyện đời tư với Phong Niên, điều tiếp theo Phong Niên nghĩ đến là, có phải nam tiểu sinh không? Vậy có thể không thành công bằng nữ tiểu sinh, những người hát tiểu sinh nổi tiếng nhất ở Bách Châu đều là nữ tiểu sinh.

Nín nhịn câu hỏi này cho đến khi ổn định chỗ ngồi đợi buổi biểu diễn tối mở màn, những người trong đoàn dưới sân khấu đang thử trống loe, đàn hồ, đàn nhị và chũm chọe, tông nhạc vẫn chưa được điều chỉnh, điếc đầu điếc óc. Trong khi khán giả bên dưới ồn ào như thuỷ triều dâng, chị Tiểu Anh ngồi trong góc im lặng như bông sen cô đơn trong mưa.

Phong Niên nhìn Tiểu Anh, sau đó nhìn sang các nữ tiểu sinh và hoa đán đang đợi lên diễn.

Tiểu Anh nói: "Là nữ tiểu sinh."

Phong Niên nói đúng vậy, các nữ tiểu sinh vẫn thống trị đất kịch ở Giang Tô, Chiết Giang và Thượng Hải.

Khóe miệng cô gái trôi nổi một nụ cười, ánh mắt quyến luyến từ trên xuống dưới bộ trang phục của nữ tiểu sinh, nhìn một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy, người yêu cũ của chị cũng là nữ tiểu sinh."

Chỉ có Phong Niên nghe thấy, còn chưa kịp ngồi yên trên chiếc ghế đẩu, mặt cô đã nóng bừng đến đầu, mồ hôi bắt đầu túa ra trên tóc. Sau khi nhận được câu trả lời cho một câu hỏi, có một cây câu hỏi được chắp nối hiện lên trong đầu Phong Niên, cành lá um tùm, bóng mát như tán ô, che phủ trên đầu cô suốt cả đêm.

Cô cũng nghe kịch, tiếng hát như nước như mây, uốn lượn trăm lần khiến khán giả yêu thích nhạc kịch phải chăm chú ngắm nhìn. Chị Tiểu Anh trầm lặng cũng vậy, đôi ngươi của chị phản chiếu bóng người nhảy múa trong ánh đèn, nghe ra hai hàng nước mắt nóng hổi chảy xuống.


Tiểu Anh lau nước mắt, nói rằng hát thật hay. Phong Niên gật đầu, tiếp tục ngồi ngẩn ngơ dưới gốc cây câu hỏi.

Khi kết màn, Tiểu Anh phải gọi "Phong Niên" mới khiến cô hoàn hồn. Học sinh ưu tú đã chuyển từ một cây câu hỏi sang vài cây, cô ngượng ngùng đáp: "Nghe kịch làm em thất thần."

Tiểu Anh nói không sao, tìm một nơi bình tĩnh lại hoặc thư giãn là được. Khi hai người đi bộ trở lại nhà máy, Phong Niên thấy Tiểu Anh có vẻ lơ đãng, hỏi chị có muốn tìm một quán nào đó uống vài lon không. Tiểu Anh nói: "Được, chị phụ trách uống, em phụ trách ăn."

Thật ra cô chỉ muốn mượn hai lon trả ân huệ phong bao lì xì, Phong Niên có cảm giác mình bị nhìn thấu, cô tháo kính xuống lau, trước tầm nhìn mơ màng là nụ cười nhìn thấu của Tiểu Anh. Sau khi ngồi xuống, Tiểu Anh nói: "Không dọa sợ em chứ?"

"Không, không hề." Phong Niên nói chuyện này không có gì lạ, càng chưa kể, chẳng phải bản thân cô cũng giận ngứa răng khi người bạn thanh mai đã yêu người khác sao? "Con gái cũng rất tốt."

Phong Niên kể khi em học cấp 3, trong lớp em có nam sinh theo đuổi người ta theo cách rất kh ủng bố, vừa xấu vừa dốt lại còn tự tin không ai sánh bằng, thế mà muốn theo đuổi người học giỏi nhất khoá. Ước gì một ngày nào đó sẽ có một anh đàn ông hốt hắn về vì dân trừ hại, còn hơn để hắn đi yêu các cô gái.

Tiểu Anh vừa cầm cốc nhựa uống bia vừa nghe Phong Niên nói chuyện, khi nói đến học chuyên ngành gì ở trường đại học, Tiểu Anh nói chị không hiểu những điều đó, nhưng học gì thì phải xem sở thích cá nhân ra sao.

Phong Niên nói em muốn học cùng chuyên ngành với bạn thân của em, bỗng khựng lại một lúc: "Như vậy sẽ có nhiều chủ đề chung hơn." Đối mặt với đôi mắt của chị Tiểu Anh chợt lấp lánh thoáng qua, Phong Niên đỏ mặt, cúi đầu ăn nghêu xào rau hẹ vẫn chưa khử hết mùi tanh.

Hai người im lặng một lúc, Phong Niên nói em cũng muốn một lon bia. Tiểu Anh rót cho cô nửa cốc. Phong Niên đỏ mặt chỉ với một ngụm, chép miệng nói: "Chị đừng nói cho ai biết đấy."

Tiểu Anh nhịn cười, chị nói với ai đây? Cô lại hỏi, bạn thân của em, người có người yêu cũ là tiểu sinh ấy, họ còn bên nhau không? Khi hỏi câu này, giọng Tiểu Anh hơi run, cúi đầu uống bia hòng che đậy.

"Chậc, họ đã chia tay từ 800 năm trước." Phong Niên nói hai người họ mới thực sự là bạn từ nhỏ, là bạn thân của nhau từ cấp 2, lên lớp 10 yêu nhau một năm và chia tay vào năm lớp 11 dưới con mắt của phụ huynh. Bạn em vì chuyện này mà đêm nào cũng khóc trong ký túc xá, khóc thầm. Phong Niên nói xong, ánh mắt Tiểu Anh tránh sang chỗ khác, đặt đũa xuống, tay phải của cô nắm chặt, nhìn kỹ hơn, có thể thấy những đường gân nổi lên.

"Cũng thật không dễ dàng, em tưởng bạn ấy không thể thoát ra được, nhưng bây giờ đã rất ổn, bạn ấy đang yêu một chị lớn hơn." Kính mắt của Phong Niên lệch trên sống mũi bên cao bên thấp, khuôn mặt đỏ bừng trông rất buồn cười: "Duyên phận thật lạ lùng. Lúc đó hình như bạn em... bạn em hẹn sẽ đến Thượng Hải với người yêu cũ nên đã đăng ký vào Đại học Phúc Đán trong khi có thể vào Đại học Bắc Kinh. Em nghĩ bạn ấy thật ngốc, chị xem em, dù thích đến đâu cũng sẽ không đăng ký vào Đại học Phục Đán vì bạn ấy."

"Sao lại không đăng ký?" Tiểu Anh hỏi.

Câu trả lời của Phong Niên khiến bản thân Tiểu Anh cảm thấy câu hỏi ấy thật ngớ ngẩn: "Danh tiếng, tài nguyên và đặc trưng của các trường học khác nhau. Ai lại muốn gặm xương khi có thịt để ăn?" Phong Niên xua tay: "Em khác bạn ấy, chị Tiểu Anh, điều kiện gia đình nhà bạn ấy tốt, chọn trường 95 điểm cộng thêm 90 điểm hỗ trợ từ gia đình, cộng lại sẽ là 185. Còn gia đình em..." Phong Niên lắc đầu đầu: "Âm điểm."

"Em lý trí như vậy, sau này khi yêu chắc chắn sẽ không mù quáng." Chị Tiểu Anh khen Phong Niên.


Tóc Xoăn khịt mũi: "Mẹ em cũng nói em chỉ biết tính toán. Không tính làm sao được? Nền tảng của em quá mỏng manh. Nhưng... em ghen tị với bạn em, thật đấy, bạn ấy có thể tuỳ thích điền nguyện vọng, vì lựa chọn trông có vẻ mù quáng ấy mà có thể gặp được người yêu như hiện tại. Ai có thể tính được điều này?"

Đôi mắt cô đỏ hoe: "Tuy nhiên, em... em không có gan, em thực sự không xứng với bạn ấy. Em thậm chí còn không có dũng khí và hoài bão đăng ký vào cùng một ngôi trường."

Chị Tiểu Anh tháo kính và đưa khăn giấy cho Phong Niên: "Em cũng có duyên phận của mình."

Cô gái gật đầu: "Chỉ mong là vậy." Cô đeo kính lại và hỏi chị Tiểu Anh, duyên phận của chị thì sao?

"Chị à, là duyên phận đi cướp về. Sau này chị mới nhận ra, những thứ mình cướp được, những thứ mạnh dạn ăn ké được, những thứ bị người khác lợi dụng, đều không phải của chị."

Một tiếng rung vang lên, cô lấy điện thoại ra xem, sau đó đặt xuống với chút thất vọng: "Cô ấy rất tốt, sau khi chia tay chị chỉ cần khóc trong điện thoại, cô ấy vẫn đến giúp chị." Tiểu Anh cười, quầng mắt cũng đỏ hoe: "Giữa đêm khuya làm gì thế này? Không nói những chuyện này nữa. Bây giờ chị chỉ muốn tìm kênh thông tin và bắt đầu kinh doanh quần áo."

"Mở xưởng sao?" Phong Niên hỏi.

Tiểu Anh lắc đầu: "Mở xưởng dễ bị tích hàng tồn kho, thời gian hồi vốn quá dài và chi phí đầu tư quá cao đối với chị." Tiểu Anh nói chị cố gắng tìm hiểu quy trình sản xuất quần áo nữ không phải để mở nhà xưởng, mà để hiểu cách định giá bên trong và làm rõ quy trình đặt hàng: "Chị cũng sẽ không tìm mặt bằng cửa hàng, thay vào đó sẽ lấy cửa hàng trực tuyến làm chủ. Hai tháng nữa chị sẽ nghỉ ở đây, Tiểu Hoài, duyên phận của hai chúng ta là thật." Không dựa vào cướp giật, cũng không nương vào bố thí.

Sau khi cụng cốc với Tiểu Anh chúc thuận lợi mở công ty, Phong Niên xoa vầng trán đỏ bừng nói: "Nếu chị thật lòng thích người đó, tại sao không quay lại?"

Trong đôi mắt mờ mịt của Tiểu Anh hiện vẻ buồn rầu: "Chị thực sự từng nằm mơ đến điều này, nhưng Tiểu Hoài, loại người như chúng ta, chỉ cần sống tiếp là tốt rồi. Nếu trông chờ quá nhiều, chị sẽ không chịu nổi."

"Vậy... vậy nếu như người yêu cũ của chị yêu người khác thì sao?" Phong Niên hơi hối hận khi hỏi điều này, vì chị Tiểu Anh sững lại một lúc, đôi mắt hiện rõ hoảng loạn. Cuối cùng, Tiểu Anh yếu ớt hạ cổ tay đặt cốc bia xuống: "Vậy cũng không liên quan đến chị."

......

Lời của Phy:

Không biết mọi người thích cách 1-2 ngày ra chương hay để cuối tuần ra một đống nhỉ? ( 〃..)


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi