XA GẦN CAO THẤP

Hãy đem vào kịch

......

Mão Sinh xin nghỉ phép để chuẩn bị đi, trong khi Phượng Tường do dự mãi, đề nghị Vương Lê đừng đưa Mão Sinh đến Ninh Ba: "Không biết có phải do em quan sát sai hay không, nhưng đứa trẻ Mão Sinh này quá được chuông chiều, việc gì cũng cần chị và Triệu Lan lo liệu, biết lo liệu đến khi nào?"

Vương Lê nói dạo này tâm trạng Mão Sinh không tốt, Phượng Tường, phiền em nhọc lòng nhiều nhé.

"Tâm trạng không tốt thì phải làm việc." Phượng Tường nói, hai chị đừng quá lo lắng cho con bé, con bé đến là để chịu khổ kiếm tiền, không phải đi du lịch hưởng thụ.

Sau khi bên Vương Lê và Triệu Lan bàn bạc xong, quyết định sẽ để Mão Sinh đi một mình: "Đến lúc con hát ổn định, các mẹ sẽ đến nghe."

Vương Lê và Triệu Lan mỗi người đưa cho Mão Sinh 20.000 tệ trước lúc khởi hành, Mão Sinh nghĩ về khoản tiền tiết kiệm 3.000 tệ, bèn từ chối: "Con có đủ tiền dùng. Trang phục con được sư phụ và cô Phượng Tường tặng không ít, không cần mua gì mới." Lương của Triệu Lan không cao, tiền của Vương Lê cũng không phải từ trên trời rơi xuống.

Hai ngày trước đi ăn tối chia tay với chị Diện, chị Diện có nhắc đến Tôn Điềm: "Con bé nói vừa chia tay với bạn trai, tâm trạng không tốt, kỳ lạ thật, chị còn chưa nhìn thấy mặt người bạn trai đó, chưa gì đã chia tay?"

Mão Sinh ngồi đối diện chột dạ, hỏi chị có biết tại sao họ chia tay không?

"Nói là không nhìn thấy hy vọng, tình yêu dù cuồng nhiệt đến đâu, cuối cùng vẫn phải nhìn nhà cửa, phiếu vé, xe cộ." Chị Diện nói Tiểu Bạch, em đi Chiết Giang, kiếm một ông sếp địa phương dựa vào vẻ ngoài xinh đẹp của em chỉ là chuyện nhỏ. Mão Sinh cười gượng: "Em đi hát kịch thôi."

Mão Sinh ngã xuống hai lần liên tiếp với Ấn Tú và Tôn Điềm, cô nghĩ đi nghĩ lại, nguyên nhân then chốt vẫn có liên quan đến "tiền". Chưa bàn đến Ấn Tú, Tôn Điềm từng thổ lộ suy nghĩ hai người cùng nhau thuê nhà, nhưng Mão Sinh từ chối vì không có tiền. Tôn Điềm nói không cần em chi tiền, Mão Sinh khó xử: "Như vậy cũng không hay."

Tôn Điềm nói chị đã đánh giá bản thân quá cao, Mão Sinh đã nhiều ngày suy nghĩ về câu nói ấy, cô không còn xin lời khuyên từ sư phụ nữa. Cô sắp bước sang tuổi 22, trải qua ba mối tình mơ hồ mờ mịt, không thể chuyện gì cũng đến tay người lớn chỉ bảo. Vì vậy Mão Sinh đến Ninh Ba với nhiều niềm tâm sự, 3.000 tệ và hai vali lớn.

Phượng Tường vẫn đứng trước một khóm hoa lan, đôi mắt to nhìn một lượt Mão Sinh bằng khoé đuôi hất lên, sau đó chọc vào mặt Mão Sinh: "Chưa già mà lòng đầy tâm sự."

Chuyển đồ lên xe, Phượng Tường nói thời gian gấp gáp, những gì còn thiếu chúng ta sẽ từ từ mua sau: "Bạch Mão Sinh, đừng trách cô tàn nhẫn với nhóc, cô phải nói rõ với nhóc ba điều."


Hát kịch không được ậm ờ qua loa, đây là kỹ năng rèn sắt chân chính không thể làm giả. Mão Sinh, có thể ở lại hay không còn tuỳ vào trình độ của nhóc, nếu người ta không cần nhóc nữa thì hãy tìm một đoàn kịch khác. Phượng Tường hỏi Mão Sinh, đã rõ chưa? Mão Sinh gật đầu.

Điều thứ hai, nhóc ở nhà cô, ngồi xe của cô, đều không phải của hời trời cho. Phượng Tường nói, cô phải giữ thể diện cho sư tỷ và Triệu Lan, nhưng họ quá nuông chiều nhóc, có biết không? Cô không chiều, Mão Sinh, nhóc phải trả tiền thuê nhà cho cô 500 tệ mỗi tháng, ăn uống chia AA. Ngoài ra, hãy đi thi bằng lái xe, chúng ta thay phiên nhau lái.

"Cô, điều thứ hai của cô là ba điều." Mão Sinh ngồi trên ghế phụ nghĩ, bị Phượng Tường cốc đầu: "Chỉ là một điều, cô, Trần Phượng Tường, không phải Triệu Lan hay Vương Lê, sẽ không chiều chuộng nhóc!" Mão Sinh nói đã hiểu.

"Điều thứ ba, nhóc và cô cùng một đoàn, chắc hẳn nhóc biết rất chuyện về cô, về tới nơi không được tiết lộ dù chỉ là một chữ, trừ phi cô tự nói ra, hiểu chưa?" Phượng Tường thích tự gánh vác mọi chuyện dù tốt hay xấu, làm tốt thì nói sợ bị người ta mắng là khoe khoang, làm không tốt thì sợ bẽ mặt với sư tỷ.

Sở dĩ Phượng Tường không cho sư tỷ và Triệu Lan tiễn Mão Sinh là vì cô vẫn còn hơi sợ nhìn thấy Vương Lê, mà ngay bây giờ Tiểu Vương Lê của Bách Châu đang ngồi bên cạnh cô, chỉ trong nháy mắt, đứa trẻ ngày xưa từng khóc nhè giơ tay ra chịu đòn trong phòng tập đã trổ mã trở thành cộng sự của cô.

Phượng Tường lái xe đến khu dân cư nơi mình sống, cùng Mão Sinh chuyển đồ đạc vào căn nhà một phòng khách hai phòng ngủ của mình: "Nhóc ngủ trong phòng ngủ thứ hai, chú ý vệ sinh sạch sẽ." Phượng Tường thu xếp rất nhanh, cuối cùng quay lại ghế sofa bật TV lên, thấy Mão Sinh vẫn đứng lúng túng trong phòng khách, cô cau mày: "Ngơ ra đấy làm gì? Đi rót nước cho cô."

Mão Sinh bừng tỉnh, thấy nhà không có nước nóng, bèn nói cô ơi, cô đợt một lát cháu đi đun nước. Mở tủ lạnh ra thấy có một túi trà đã mở, sau khi nước sôi, cô pha trà cho Phượng Tường. Thấy cạnh bồn rửa có rau và thịt tươi, Mão Sinh tìm tạp dề đeo vào, tiếp đó là âm thanh làm bếp vang lên, rửa sạch, cắt thái, xào nấu hai món phụ, một món canh.

Phượng Tường ngồi trong phòng khách như đang xem TV, nhưng thực ra đang để ý những tiếng động trong bếp, cô không khách sáo với Mão Sinh, Mão Sinh cũng từ khách thành chủ. Phượng Tường cắn hạt dưa nhếch khóe miệng lên, ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.

Phượng Tường hiểu: "Yêu đương không phải vô ích nhỉ." Mão Sinh đỏ mặt.

Ổn định chỗ ngồi vào bàn ăn, Mão Sinh xới cơm cho Phượng Tường, Phượng Tường nói ngày mai sẽ đến đoàn kịch, hôm nay có thể uống một chút, nhóc lấy rượu cho cô.

Mão Sinh kính cẩn rót rượu cho cô Phượng Tường, đồng thời rót cho mình nửa cốc nhỏ: "Cô, cháu cũng có một quy tắc." Mão Sinh được truyền lại cách nhả chữ của Vương Lê, đầy độ ẩm mờ ảo uốn lượn tứ phía, hễ là người am hiểu kịch chỉ cần nghe đều có thể biết tỏng trình độ, Phượng Tường khẽ cười: "Ồ? Nói đi."

"Sư phụ đã đặt ra quy tắc cho cháu trước khi vào nghề, chính là không được uống rượu." Mão Sinh nói bất kể môi trường ở đây thế nào, cháu cũng quyết không uống rượu ở bên ngoài.

Phượng Tường nếm thử món đậu nành non xào thịt do Mão Sinh làm, vị không tệ: "Làm thế cũng là giữ mặt mũi cho cô, trước đây đã từng uống chưa?"

Mão Sinh nói đây là lần thứ ba động đến rượu, lần đầu tiên là thử rượu Thiệu Hưng cùng sư phụ, rất không ngon. Lần thứ hai là vui vẻ với... với bạn, uống chút bia.


Phượng Tường chan cho Mão Sinh một bát canh cà chua: "Vậy nói cho cô biết, lần thứ hai là vui vẻ thế nào?" Phượng Tường nói cô sẽ không ép nhóc uống, tốt nhất là không nên đụng vào thứ này, ở ngoài cô cũng sẽ ngăn thay nhóc. Nhưng nhóc hãy kể chuyện cho cô, cô cần mồi nhắm.

Mão Sinh ôm đầu gối, hơi nhún vai: "Cháu không có câu chuyện nào cả."

Phượng Tường khẽ nhăn mày: "Nhóc rất giống sư phụ nhóc, không biết có phải vì Triệu Lan nghĩ về Vương Lê quá nhiều trong kỳ mang thai nhóc hay không." Phượng Tường nói Mão Sinh, câu chuyện được viết trên mặt và trong mắt: "Nhóc chỉ được cái mặt giỡn khói ghẹo mưa, có biết không? Thời Vương Lê còn bồng bột cũng thế đấy." Cô rót hết rượu của Mão Sinh cho mình: "Tập trung ăn đi, ăn xong nhớ dọn dẹp sạch sẽ."

Ngày hôm sau đưa Mão Sinh đến gặp trưởng đoàn, ánh mắt người ta già dặn trầm tĩnh, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Mão Sinh vẫn không khỏi ngạc nhiên, hỏi đã hát bao lâu? Mão Sinh nói đã học hơn 10 năm, hát không nhiều, thật thà quá mức khiến Phượng Tường lo thay.

Trưởng đoàn nói vậy hãy thể hiện xem nào. Mão Sinh nói anh muốn nghe đoạn nào?

"Bắc Địa Vương - Khóc Tổ Miếu", trưởng đoàn ra một thử thách khó, đoạn này vừa cao vang vừa tang thương, khác một trời một vực với tơ trúc mưa râm sở trường của Mão Sinh. Mão Sinh từng học, sau vài giây im lặng, cô cất cao giọng hát: "Gào khóc vang trời vào miếu tổ, chưa gặp tiên đế, máu lệ đã rơi."

Khi âm thanh vang lên, không chỉ trưởng đoàn, mà cả đôi mắt của bà vợ kén chọn của trưởng đoàn cũng sáng lên.

Mão Sinh hát xong, ánh mắt trưởng đoàn vẫn kiên định như thế: "Tàm tạm." Phượng Tường thở phào, lại bắt đầu cắn hạt dưa, trưởng đoàn nói thử việc một tháng, hát đủ 15 màn, lương tháng... trưởng đoàn nhìn sang Phượng Tường, nghĩ con số tàm tạm thật không đáng, lại nhìn sang bà vợ, thấy bà vợ ký hiệu số "5", nói ngay: "Lương tháng 5.000"

Con số này có chút bắt nạt, nhưng Mão Sinh đến từ Bách Châu và không nổi tiếng, cô thấy Phượng Tường gật đầu, cũng đồng ý.

Phượng Tường nói vậy tôi sẽ diễn đôi với sư muội của tôi, sau đó dẫn cô gái rời khỏi cửa.

Trưởng đoàn nói có vẻ thú vị, nhìn ngoại hình và dáng người đó, khi hoá trang lên sẽ rất đẹp, các bà các cô già hẳn sẽ thích lắm. Vợ trưởng đoàn cũng công nhận: "Không phải Tiểu Vương Lê của Bách Châu là thế hệ học trò của Trần Phượng Tường sao? Ban nãy vừa nghe cô ấy gọi là gì? Sư muội." Trần Phượng Tường đúng thật là, tâm địa gian xảo, cô ta nói.

Trần Phượng Tường tâm địa gian xảo dẫn sư muội tạo nên tiếng vang ngay từ bước đầu, Mão Sinh rời xa chiến trận đã lâu, song vẫn không tách rời kịch, tứ công ngũ pháp không hề mai một chỉ vì đã lâu chưa được phát lương, hát đệm cũng rất giàu kinh nghiệm, vừa nghe đã bắt kịp nhịp điệu.

"Nữ Dương Oa Tìm Chồng" hay "Lương Chúc" đều là những kỹ năng cơ bản, Mão Sinh cũng học kịch mới rất nhanh, thậm chí có thể ghi nhớ lời bài hát khi ngồi trong xe của Phượng Tường. Cô hát vui quên nước Thục, dù là trên sân khấu của một nhà hát tử tế hay trong công xã của thị trấn đi chăng nữa.


Hàng chục vở kịch kinh điển lần lượt được biểu diễn, hầu như không có vở kịch nào giống nhau trong suốt một tháng. Hát xong còn được Phượng Tường - danh là sư tỷ nhưng thực ra là cô - chỉ bảo, và những khi có hứng, hai người đổi vai cho nhau ở nhà, Phượng Tường học Vương Lê, Mão Sinh học Phượng Tường.

Phượng Tường nói, những gì nhóc học không phải của cô, mà là mẹ nhóc. Cô ấy hát kịch như nước lạnh có thêm đá viên.

Thời gian trôi qua, Phượng Tường và Mão Sinh càng ngày càng thân và đùa giỡn nhiều hơn, có thể nói về Triệu Lan, Phượng Tường nói thời còn ở trường kịch, ai cũng gọi cô là "Tiểu Triệu Lan", còn nói rằng sau này Trần Phượng Tường sẽ làm bạn diễn với Vương Lê: "Hừ, còn lâu cô mới học theo mẹ nhóc. Cô muốn tinh tế, phóng khoáng, uyển chuyển và du dương."

"Mẹ cháu cũng rất tinh tế." Mão Sinh nghe Triệu Lan hát rất nhiều, cảm thấy mẹ tuy sâu lắng nhưng phong cách vẫn mạnh mẽ.

Phượng Tường bĩu môi: "Mấy người đều cùng một giuộc."

Mão Sinh cười, dần dần quên đi nỗi sợ hãi đối với cô Phượng Tường, và để thuận tiện, Mão Sinh cũng gọi Phượng Tường là "sư tỷ" ngay cả khi ở nhà. Khi vui thì Phượng Tường sẽ "Ơi", khi không vui lại nói Bạch Mão Sinh, nhóc được nước làm tới hả.

Mão Sinh hát đến tháng thứ hai, lương tháng tăng lên 8.000 tệ. Vừa lấy tiền đã mua quà cho Phượng Tường, Phượng Tường không muốn món đắt, trang phục cũng có rất nhiều, vì thế Mão Sinh mua đồ ăn nhẹ, 5kg năm loại hạt dưa, thịt bò khô đủ vị, hơn 10 gói hạt vỏ cứng và cả kẹo đậu giòn đặc sản của Ninh Ba.

Phượng Tường ăn nguyên một ngày, quá mệt mỏi: "Nhóc thật biết làm hại người ta." Nhưng Phượng Tường đại nhân rộng lượng, người ta hại mình, mình vẫn vui vẻ nhận quà. Bữa chính không bỏ, ăn vặt cũng nuốt, nửa tháng sau, Trần Phượng Tường 34 tuổi nín thở siết chặt vòng eo trước gương, tự hỏi có phải mình đã đến thời mãn kinh, gây ra bất thường nội tiết và trao đổi chất kém hay không.

Đứng lên cân, Phượng Tường chỉ vào Mão Sinh đang rướn cổ nhìn trộm, mắng bằng phương ngữ Tùng Dương: "Ngồi xổm sang bên kia, đồ ác độc."

Mão Sinh đến nhà, Phượng Tường không cần nấu nhiều, chỉ cần chọn món, Mão Sinh còn giặt quần áo, lau sàn và lau cửa sổ, chăm chỉ như một bà nội trợ và đảm đang đến mức khiến Phượng Tường phải hát lên: "Gọi một tiếng Nguyệt Anh, hiền thê của ta".

Kể từ khi tăng 3kg, Phượng Tường bắt đầu ăn kiêng và làm việc nhiều hơn. Phượng Tường bận hơn một chút vì tranh làm việc nhà, Mão Sinh cũng thoải mái hơn nhiều, đến lượt Mão Sinh nằm dài trên ghế sofa cắn hạt dưa, làm rớt một vỏ hạt dưa xuống nền nhà, Phượng Tường - người trả nợ ngân hàng 4.000 tệ mỗi tháng - dùng đầu cây lau nhà đánh vào mông Mão Sinh: "Đến cả cắn hạt dưa cũng khó coi đến thế."

"Sư tỷ, hồi nhỏ em nhìn thấy chị cắn hạt dưa ở hậu trường, em rất đau lòng." Mão Sinh nói hồi đó chị hoá trang xong xuôi chuẩn bị hát Lâm muội muội, cài tóc trước gương như tiên nữ, đôi mắt lạnh lùng và trong veo, xinh đẹp biết bao. Em còn nghĩ, nếu vẻ đẹp ấy mà khóc chắc hẳn Giả Bảo Ngọc sẽ tan nát cõi lòng. Sau đó chị lấy một hạt hướng dương từ túi nhỏ ra, đặt giữa hai hàm răng cửa mà cắn, âm thanh răng rắc vang lên, làm cõi lòng em tan nát trước cả Giả Bảo Ngọc: "Sao một tiên nữ có thể cắn hạt dưa?"

Tiên nữ đang lau sàn chống eo phá lên cười: "Không nhìn ra chị đang trừng mắt nhìn nhóc sao hả ranh con?"

Tại sao Mão Sinh lại là ranh con? Thứ nhất, vì cô là con gái của Triệu Lan. Thứ hai, Triệu Lan là bạn diễn được Vương Lê thích nhất. Thứ ba, không biết Vương Lê quan tâm đến con gái của Triệu Lan đến nhường nào. Cuối cùng, Trần Phượng Tường hát bên cạnh Vương Lê hơn chục năm, nhưng Vương Lê vẫn đi đường vòng đến bên Triệu Lan.

Tóm lại, Mão Sinh là một đứa ranh con Trần Phượng Tường không ưa, ranh con không biết rằng mẹ ruột của mình là tình địch trong mắt cô/sư tỷ của mình.

Ranh con Bạch Mão Sinh nói, em biết chị trừng mắt với em, bởi vì mỗi khi em đến hậu trường, sư phụ lại không nói chuyện với chị nhiều nữa, luôn tìm cơ hội dạy em ở đây ở đó.


Đôi mắt đẹp của Phượng Tường di chuyển, sắc đỏ từ đôi má lan đến tận cổ: "Nhóc hiểu cái đít khỉ." Tiếp tục cúi đầu lau sàn nhà, căn phòng trở nên yên tĩnh trong chốc lát.

Trước khi Mão Sinh đến Ninh Ba, Phượng Tường sống một mình, một tháng hết nửa chai rượu Thiệu Hưng. Chậu hoa nhài trồng ngoài ban công thoi thóp héo tàn, hơi ấm con người trong phòng nhàn nhạt như nước. Nhưng bây giờ, dù không nói gì, Phượng Tường ngẩng đầu lên hay cúi đầu xuống đều có thể thấy khuôn mặt tai hoạ của Mão Sinh, quay người đi là có thể thấy nhuỵ hoa nhài đang toả hương thơm ngát sau khi được cấp cứu thành công.

"Hôm qua bà cô lắm tiền kia đến hậu trường kéo tay nhóc, dúi cho nhóc bao nhiêu tiền?" Phượng Tường tò mò hỏi.

"À, em quên đếm." Mão Sinh nhảy về phòng tìm bao phong bì màu đỏ được nhét cẩu thả vào ba lô, đếm một lúc, líu lưỡi nói: "10.000 tệ." Khán giả ở Giang Tô, Chiết Giang và Thượng Hải sao mà giàu thế. Mão Sinh nói, không phải ai cũng có một cái sao? Em tưởng là lì xì nhờ chủ đoàn kịch phát.

Sư tỷ Phượng Tường nói hãy nhận đi, làm thế không tính là vi phạm nội quy, chúng ta cũng không phải hát trong đoàn kịch nhà nước. Nhưng cũng đừng kiêu ngạo, đây là sự công nhận và yêu thích dành cho nhóc, vài phần vì mặt, vài phần vì kịch, nhóc phải tự hiểu.

Khuôn mặt của Mão Sinh ló ra trước mặt Phượng Tường: "Còn có người khuyên em tham gia thi idol. Sư tỷ, chị thấy khuôn mặt này có mấy phần?"

Phượng Tường nói thật không biết xấu hổ, sau đó xoa tóc Mão Sinh: "Dài rồi, có muốn cắt không?" Đầu ngón tay của Phượng Tường mềm mại mà mạnh mẽ, xúc cảm quen thuộc như thoảng đến trong một giấc mơ. Phượng Tường xoa mặt Mão Sinh, Mão Sinh đứng hình trong giây lát, ánh mắt họ chạm nhau, đôi mắt Mão Sinh rụt rè: "Có muốn."

Vì thế sau khi dọn dẹp xong, Phượng Tường ngồi giở tạp chí trong tiệm cắt tóc, Tony cầm kéo chỉnh đầu Mão Sinh ngay ngắn, nhìn Phượng Tường ngập ngừng muốn nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ đành thầm thì hỏi Mão Sinh: "Đó có phải... mẹ em?"

Không ngờ Phượng Tường nghe thấy, khuôn mặt đằm thắm nhuốm vẻ tức giận, ấy mà lại trông trẻ ra vài tuổi, Mão Sinh nói đó là chị gái của em. Tony dẻo miệng nói: "Chị gái thật xinh đẹp, em gái cô cắt tóc dài như vậy có được không?" Anh thợ đặt chiếc lược lên cổ Mão Sinh.

Phượng Tường nhìn Mão Sinh, Mão Sinh cười: "Dài thêm một chút nữa, anh chỉ cần hỏi em là được, đừng tìm cơ hội bắt chuyện với chị em."

Tony ngượng ngùng cười, sau đó nhìn cô gái trong gương hỏi: "Hai chị em làm nghề gì? Người mẫu à?"

Mão Sinh cười, ậm ừ đáp nước đôi. Cô nhìn Phượng Tường phía sau trong gương, sư tỷ chống cằm liếc tạp chí, sau đó ngước lên nhìn Mão Sinh. Ánh mắt đó không giống vẻ ngọt ngào của Tôn Điềm, mà giống sự nhẫn nại của Ấn Tú hơn - vừa xinh đẹp, vừa lúng túng.

Mão Sinh nhắm mắt lại, nghĩ rằng dạo này do quá bận rộn nên không có thời gian đau buồn sau cuộc chia tay. Sư phụ nói có bắt đầu và kết thúc, nhưng "kết thúc" đó là dấu chấm lửng do Tôn Điềm đặt ra, Mão Sinh cảm thấy đã đến lúc phải viết dấu chấm tròn.

Cắt tóc xong, Mão Sinh và Phượng Tường tìm một nơi dùng bữa, Mão Sinh nói, sư tỷ, chị gọi món trước đi, em đi gọi điện thoại. Gọi điện thoại đến khi mắt và chóp mũi Mão Sinh đều đỏ bừng mới quay về chỗ ngồi, cô nhìn chằm chằm vào ly nước rất lâu, hỏi Phượng Tường: "Sư tỷ..."

"Hãy hát thật tốt, hai tháng nay nhóc hát rất vui phải không?" Hai mắt Phượng Tường cụp xuống: "Đúng là rất mệt, tu hành trong kịch sao có thể không mệt? Hãy cứ đem khổ đau và tiếc nuối cuộc đời vào kịch đi."

......


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi