XA GẦN CAO THẤP

Khẩu thị tâm phi

......

Tổng cộng nửa tiếng trong thời gian thăm phạm nhân, 5 phút đầu tiên Ấn Tiểu Thường chỉ nói ba câu: "Ở trong đó ra sao?" "Liệu ra ngoài có bị người ta tiếp tục đòi nợ nữa không?" "Mày hết tiền thật à?"

Trong bộ đồng phục tù màu xanh trắng và mái tóc cắt ngắn, Ấn Tú cầm bộ đàm cười: "Thật à mẹ? Mẹ nghèo đến mức đuổi đến tận tù đòi tiền con à?"

Hai mẹ con gườm gườm nhìn nhau qua cửa kính, đôi mắt luôn muốn khoe ra vẻ quyến rũ của Ấn Tiểu Thường đã không còn phù hợp với tuổi tác, Ấn Tú nhìn mái tóc mới được nhuộm và lớp trang điểm nhẹ của mẹ, hỏi: "Mẹ trưng diện xinh đẹp đến đây có ích gì?"

Tất cả những lời độc địa Ấn Tiểu Thường từng nói đều được Ấn Tú tiếp thu và nội hoá, giờ đây cô có thể hắt lại cho mẹ mình. Ấn Tiểu Thường nói mày tưởng mẹ muốn đến thăm mày à? Bà đây đến vì 2.000 tệ, chỉ vì người họ Bạch đó muốn gặp mày, tao sợ nó đến đòi nợ.

Nghe thấy Mão Sinh, biểu cảm của Ấn Tú đông cứng, lập tức đứng dậy nhìn ra ngoài phòng tiếp khách, nhưng bị giám ngục phía sau giữ lại: "Ngồi xuống."

Bỗng sắc mặt Ấn Tú sống động hơn, đôi mắt cố gắng nhận diện ai đó bên ngoài. Thấy bộ dạng cô như vậy, Ấn Tiểu Thường nói: "Nó không vào được."

Mão Sinh không ngờ rằng quy định cho phép đi cùng họ hàng thân thuộc của phạm nhân vào nhà tù, nhưng không được đi qua cánh cửa cuối cùng vào phòng tiếp khách. Cô sốt ruột ôm Ấn Tiểu Tiểu đi đi lại lại bên ngoài, cố gắng tìm cách đi cửa sau nhưng đều bị từ chối.

"Chị," Ấn Tiểu Tiểu gọi Mão Sinh, thấy Mão Sinh ngẩng đầu lên với đôi mắt đẫm lệ, cô bé lau cho Mão Sinh: "Đừng khóc."

Trước khi Ấn Tiểu Thường vào cửa, Mão Sinh nói, cô giúp cháu nói vài câu với Ấn Tú: "Nhất định phải tích cực cải tạo, cố gắng giảm án. Cũng như nhớ trả lời thư của em." Còn nữa, cô suy nghĩ một lát rồi nói: "Chị ấy có ba bộ quần áo ở chỗ cháu, cháu vẫn giữ kỹ giúp chị ấy."

Chỉ thế thôi? Ấn Tiểu Thường bán tín bán nghi, nói với Ấn Tú đang trong tâm trạng ngổn ngang rằng mày đứng lên cũng vô ích, nó dặn tao chuyển vài lời: "Đừng làm, nếu có thể giảm án hãy cố gắng giảm, nhớ trả lời thư, còn cái gì mà..." có ba bộ quần áo để ở chỗ nó, nó giữ giúp mày.


Ấn Tú vẫn luôn thể hiện rất tốt ngay từ ngày đầu vào đây, cô hoà nhã lịch sự với mọi người, giỏi dệt may quần áo trong thời gian lao động cải tạo, hoàn thành xuất sắc các nhiệm vụ được giao, lên làm phó đội trưởng chỉ sau vài tháng. Thái độ nhận tội của Ấn Tú vốn đã tốt, không bất bình khi phải vào như một số người, chỉ khi nhận được thư của Mão Sinh mới không nhịn được mà bật khóc.

Vì thư phải qua kiểm tra nên Mão Sinh không viết rõ ràng và lộ liễu, lần nào cũng nói về những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống và công việc, trong những bức thư gần đây có thêm vài câu chuyện về Ấn Tiểu Tiểu: "Em ấy cũng thích tương ớt như chị, em phải bỏ thói quen này cho cô bé, từ nhỏ đã có khẩu vị nặng như vậy, lớn lên biết phải làm sao? Sợ rằng phải tìm người có khẩu vị thanh đạm để cân bằng lại. "

Mỗi lần cô đều trích một đoạn kịch viết vào, lá thư gần đây nhất được đánh dấu cụ thể: "Em biết chị thích nghe kịch, có thể chị không nhớ lời bài hát. Hôm nay em chép lại một đoạn trong Bàn Thê Tác Thê."

Tuy mỗi người mỗi việc riêng chẳng riêng ai, dẫu biết phu thê kết nhánh liền đôi, thâm tâm nàng dấu điều gì đặc biệt, chỉ sợ, khó lòng giấu nổi Lương Ngọc Thư ta...

Ấn Tú chảy nước mắt, ngâm nga lẩm nhẩm hát theo đoạn kịch, nhưng hát xong vẫn không trả lời Mão Sinh.

Các tù nhân tâm sự với nhau, đa phần ai cũng lo lắng không biết khi được ra, liệu người nhà có còn chấp nhận họ không? Ấn Tú không bao giờ tham gia vào những cuộc thảo luận như vậy. Có người hỏi Tiểu Ấn, người viết thư cho cô có phải bạn trai không? Lần nào đọc thư xong cũng thấy cô buồn một lúc.

Ấn Tú nói buồn là do tôi tự chuốc lấy, tôi đáng đời.

Đáng đời sống hạnh phúc bên ngoài không muốn, lại muốn vào đây. Đáng đời rơi vào thòng lọng của vợ chồng Châu Xuân Sinh vì muốn kiếm nhiều tiền hơn. Còn nhiều điều đáng đời lắm, sinh ra làm con gái của Ấn Tiểu Thường đã đáng đời bị khinh rẻ, sinh ra trong cảnh nghèo khó đã đáng đời phải chịu khổ. Chỉ có Mão Sinh là cô không đáng có được. Chị Chu - người từng cho vay và kiện bằng được Ấn Tú vào tù - từng rét lạnh nói với cô: "Tuổi còn trẻ, mà đã có máu liều".

Con gái không có chút máu liều nào sao có thể ngóc đầu lên được? Chỉ sợ liều quá thành nghiện. Mão Sinh là ván cược của Ấn Tú, cược rằng Mão Sinh thích mình, cược rằng Mão Sinh đã dấn thân là sẽ trao tình, cược rằng tính chung thuỷ và khoan dung của Mão Sinh mãi mãi còn đó...

Không có tâm lý tự tin khi đặt cược mặt đối mặt, giờ đây không thấy ai, Ấn Tú như đặt mình trong một căn phòng trống, cược với không khí, đếm từng ngày, tính từng phỉnh.

Mão Sinh viết thư càng chu đáo, Ấn Tú càng không dám trả lời. Biết viết gì đây?


Viết rằng ở đây chị ổn, ăn no ngủ kỹ, có đủ đồ dùng sinh hoạt, em không cần gửi tiền cho chị nữa. Bức thư này bị cô xé.

Viết bức thứ hai, dạo này em thế nào? Nhưng Mão Sinh đã nói rõ ràng: "Em đã thuê nhà của mẹ chị, sống cùng Tiểu Tiểu, nếu không sẽ không ai chăm sóc cô bé. Nhìn thấy cô bé là em lại nghĩ đến chị."

Viết bức thư thứ ba, Mão Sinh nhớ giữ nhà nhé. Nhưng điều Mão Sinh phiền nhất là cô nói về tiền nong.

Trong lúc cô lưỡng lự thì Mão Sinh đã đến nhà tù, đang đứng hoặc ngồi đâu đó ở căn phòng ngoài kia, Ấn Tú đoán Mão Sinh dù đứng hay ngồi đều sẽ không yên, mà sẽ đi tới đi lui.

Nhìn sắc mặt con gái, Ấn Tiểu Thường hỏi: "Thẫn thờ cái gì đấy?"

Ấn Tú nói không có gì, mẹ về đi. Chuyển lời với cô ấy rằng, chị biết.

Cô không nói một lời dặn dò riêng nào với mẹ mình, Ấn Tiểu Thường ngơ ngác nhìn: "Tao đã ly hôn."

"Con biết, Mão Sinh đã kể." Ấn Tú nói mẹ đừng lúc nào cũng nghĩ có được gì từ đàn ông, không có được đâu. Mẹ đã sống mấy lần chục năm mà vẫn chưa nhận ra? Họ muốn sắc đẹp, tiền bạc, nhà cửa của mẹ... họ đã cho mẹ cái gì?

"Tao đến không phải để nghe mày dạy đời." Ấn Tiểu Thường nói, bây giờ mày đã nổi danh khắp nhà máy dệt 3 và trong những khu phố lân cận, họ đều biết mày buôn bán lớn ở Chiết Giang. Tao chưa được hưởng lợi lộc gì mà mày đã vào tù. Họ còn nói mày là loại bồ nhí, giống tao.

Ấn Tú cười khẩy: "Bây giờ mẹ nói chuyện dễ nghe hơn đấy, không bẩn thỉu như trước đây."

Ấn Tiểu Thường trợn mắt, bất mãn quay đầu lại liếc phía sau: "Nó thuê nhà của tao, không cho tao nói lời tục tĩu chửi người khác. Mày tìm đâu ra người bạn đó vậy? Như đồ điên." Ấn Tiểu Thường chửi bới ở nhà không thể rời khỏi bộ phận sinh sản quá hai câu, Mão Sinh vội nói, cô ơi, cô không được nói chuyện như vậy, Tiểu Tiểu sẽ học theo.


Ấn Tiểu Thường không nghe lọt tai, vẫn cứ chửi, Mão Sinh chẳng ngại phiền hà mà sửa: "Không được nói thế, chửi nhiều trong nhà sẽ bẩn, ngày dồn tháng chứa ngày sẽ như vết dầu dính trên tường phòng bếp, rất khó lau sạch."

Do đó Ấn Tiểu Thường chửi Mão Sinh: "Mẹ cái con này, bị thần kinh à? Lo chuyện bao đồng, lo đến cả thân tao và con gái tao?"

Cô gái vẫn không hề tức giận: "Cháu không lo được, chỉ là cháu thấy rác thì phải nhặt lên, phải dọn dẹp thôi".

Hai mẹ con im lặng một lúc, còn năm phút nữa mới đến lúc rời đi, Ấn Tú lên tiếng: "Mão Sinh kể rằng mẹ vừa phẫu thuật phụ khoa, đừng ra ngoài tìm đàn ông nữa, bẩn lắm." Đây là lần hiếm hoi cô nói nhẹ nhàng, Ấn Tiểu Thường nhìn đi chỗ khác: "Không cần mày lo."

Lại đợi thêm lúc nữa, Ấn Tiểu Thường nhìn đồng hồ: "Còn có gì muốn nói không?"

Nước mắt Ấn Tú trào ra, Ấn Tiểu Thường giật mình - hình như đã rất lâu rồi đứa trẻ này không khóc trước mặt mẹ. Ấn Tiểu Thường muốn quát tháo như hồi còn trẻ nhưng không thể, chỉ có thể nói: "Cố gắng ra ngoài sớm đi."

"Mẹ nói với Mão Sinh..." Ấn Tú lau nước mắt, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cửa phòng tiếp khách như muốn nhìn xuyên qua: "Con sẽ bù đắp cho cô ấy."

Mão Sinh im lặng lái xe lên đường cao tốc, Ấn Tiểu Thường ngồi ở ghế sau, bên cạnh là Ấn Tiểu Tiểu ngồi trên ghế trẻ em, đứa trẻ muốn nhìn Mão Sinh qua gương chiếu hậu. Tuy đôi lông mày Mão Sinh giương cao, nhưng nỗi thất vọng vẫn chưa phai nhạt, cô nói, Tiểu Tiểu ngủ đi, đến nhà chị sẽ gọi em.

"Ấn Tú nợ cô bao nhiêu tiền?" Ấn Tiểu Thường nói con bé hứa sẽ bồi đắp cho cô, cô là chủ nợ của con bé thật à?

Mão Sinh không nhận cũng không chối: "Chủ nợ mà còn đưa thêm tiền? Lại còn chăm sóc trẻ con?" Hôm nay Mão Sinh hỏi một người giám ngục khá hiền lành, nghe nói những người như Ấn Tú phải làm việc tám tiếng một ngày, có thể dùng tiền của mình để được ăn những món ngon hơn, nhưng Ấn Tú chưa bao giờ mua, trong tù cho cái gì cô ăn cái nấy.

Trong khi khắp tâm trí Mão Sinh trăn trở nghĩ cách làm sao để giúp Ấn Tú có cuộc sống tốt hơn trong tù, thì Ấn Tiểu Thường chỉ mang về hai câu "Chị biết" và "Con sẽ bù đắp cho cô ấy."

Tám tiếng đồng hồ đi đi về về không được gặp mặt, ngay cả thư từ cũng không được hồi đáp, Mão Sinh thực ra đang kiềm chế cơn giận. Khi rẽ vào một trạm dịch vụ để đổ xăng và nghỉ ngơi, Ấn Tiểu Thường trông con, thấy Ấn Tiểu Tiểu chạy ra đường đuổi theo một con bướm, Ấn Tiểu Thường xách con gái lên mắng: "Muốn chết à? Nếu muốn chết, tao vứt mày ra giữa đường cho ô tô đâm chết!"

Mão Sinh nhanh chóng ôm lấy đứa trẻ: "Nếu còn mắng nữa, cháu sẽ bỏ cô lại trạm dịch vụ, cô tự đi bộ về Bách Châu." Ngoại hình Mão Sinh xinh đẹp, nhưng bộ dạng lạnh lùng lại đáng sợ chết khiếp. Ấn Tiểu Thường bị mắng chỉ biết im như thóc, trốn vào trong xe. Mão Sinh nói với Ấn Tiểu Tiểu: "Sau này không được chạy lung tung ở những chỗ có nhiều xe cộ qua lại, chị biết phải làm sao nếu em bị xe đâm đây?" Ấn Tiểu Tiểu gật đầu, lại vùi mặt vào vai cô không nói gì, thật ra đứa nhỏ này vừa bị Ấn Tiểu Thường doạ sợ.

Trên đường lái xe về nhà, Mão Sinh nghĩ mãi về ý nghĩa trong hai câu nói của Ấn Tú, "chị biết" nghĩa là trả lời hay không trả lời? Cô gái này giày vò cô chết đi sống lại trước khi vào tù, thế mà giờ đây vẫn có thể càn quấy trái tim cô.


"Bù đắp" là kiểu bù đắp nào? Tất cả những gì Mão Sinh nghĩ đến là tình và tiền, chúng là những chiêu bài quen thuộc của Ấn Tú. Trước khi tự thú, Ấn Tú vẫn có thể kéo Mão Sinh muốn làm điều đó một lần cuối sau trận cãi vã nảy lửa, Mão Sinh nói: "Ấn Tú, em thực sự không hiểu nổi chị." Ấn Tú nắm lấy cổ áo cô, nhìn cô rất lâu, cuối cùng tự mặc quần áo vào đi ra ngoài.

Chiếc xe tiến vào Bách Châu giữa cơn mưa đông, Mão Sinh đánh xe vào tiểu khu nhà máy dệt 3, thả Ấn Tiểu Thường xuống rồi lái xe đưa Ấn Tiểu Tiểu dạo quanh. Thực lòng mà nói, cô cảm thấy buồn vì không thể quay về nhà sư phụ hay ngôi nhà nhỏ ngày xưa từng sống quen.

Nghĩ mãi, cô lái xe đến trường cấp 2 Số 23 nơi Ấn Tú từng học. Đây là ngôi trường chất lượng kém có tiếng ở Bách Châu, nghe nói có nhiều học sinh ra trường đều vào tù. Tin tức về Ấn Tú nhanh chóng lan truyền trong nhóm chat của những chị em trường Số 23, nhiều người không quan tâm về mức án 3 năm rưỡi của cô, chỉ chuyển tiếp link tin tức và kêu lên trước con số lên tới hàng nghìn vạn tệ: "Đỉnh quá, Ấn Tú!"

Ấn Tú từ lâu đã không sử dụng tài khoản cũ, ảnh đại diện của cô luôn hiện màu xám, bất kỳ ai trong nhóm đều có thể @ID chết đó kèm thêm một câu: "Khi ra ngoài nhớ thăm tôi nhé." Chính vào lúc đó, Mão Sinh lập tức rời khỏi nhóm chat mà mình đã ở lại gần mười năm.

Ấn Tú lớn lên dè dặt giữa những người như vậy, dường như chị ấy không hiểu nên yêu như thế nào, chỉ biết dùng tiền và cơ thể nhằm xoa dịu những vết thương gồ ghề của mình.

Mão Sinh nhìn ngôi trường Số 23 nằm trong khu phố cổ tan hoang, lớp sơn trên cửa loang lổ, xi măng trên bậc thang bắt đầu bong tróc và biểu tượng sáng nhất của trường là tòa nhà năm tầng màu xám. Hiện đang là giờ tan học, từng nhóm học sinh nhuộm tóc xanh xanh đỏ đỏ đua nhau bước ra, ngày xưa Ấn Tú tan học cũng thế này, nhưng cô sẽ đứng ở rìa hàng người nào đó, không bao giờ chủ động cướp đi hào quang của người khác.

Mão Sinh năm đó 13 tuổi vẫn còn học trong trường Nhân tài, và có lẽ cũng trong thời tiết thế này cô từng đợi các chị em ở trường Số 23 cùng nhau đi trượt băng. Dọc theo phương hướng được ai đó chỉ, Ấn Tú nhìn xuống chân bậc thang và thấy Mão Sinh, trong ánh mắt hững hờ của cô dường như được châm lên một ngọn lửa nhỏ, cô nói, xin chào.

Mão Sinh sắp bước sang tuổi 24, ngồi trong xe rưng rưng nước mắt. Qua một lúc lâu, Mão Sinh quay lại nhìn Tiểu Tiểu, cười với đứa nhỏ: "Có đói không?"

Tiểu Tiểu lắc đầu: "Không đói."

Đừng khẩu thị tâm phi, Tiểu Tiểu, nếu từ nhỏ đã hình thành thói quen này, lớn lên sẽ rất phiền phức. Người khác không bao giờ biết rốt cuộc em muốn gì. Mão Sinh hỏi: "Nói thật với chị, em có đói không?"

"Đói." Tiểu Tiểu nói xong, rộ cười để lộ hàm răng nhỏ với Mão Sinh. Tr𝒖𝙮ện‎ chính‎ ở‎ --‎ T‎ 𝑹‎ 𝒖‎ M‎ T‎ 𝑹‎ U‎ Y‎ 𝐄‎ 𝙉﹒𝑣n‎ ‎ --

"Được, chúng ta qua nhà sư phụ chị ăn ké cơm."

......


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi