XA GẦN CAO THẤP

Chia sẻ tin tức

......

Bước sang năm thứ hai làm việc, điểm nhấn trong nhiệm vụ đầu năm ở phố Văn Uyển nơi Du Nhậm làm việc là phá dỡ làng thành. Tổ công tác lại đến từng nhà đo đạc tính toán và công bố phương án bồi thường thay thế, nhiều cư dân cho rằng phương án bồi thường không nâng cao tiêu chuẩn so với đợt phá dỡ đầu tiên, diện tích đền bù bình quân đầu người cho mỗi hộ gia đình giảm xuống còn 60 mét vuông.

Mọi người dân trong làng thành đều máu nóng sục sôi khi tin tức truyền ra, kiếm thêm nhiều tiền chỉ là ưu tiên thứ hai, quan trọng nhất vẫn là không thể bị lỗ. Văn phòng đường phố nơi Du Nhậm làm việc bị các bà cô và ông chú bao vây khắp cửa, tổ chức hết cuộc họp này đến cuộc họp khác, trì hoãn đến tháng thứ ba vẫn chưa được mọi người chấp nhận phương án bồi thường.

Có hôm Du Nhậm đến quán Viên Huệ Phương ăn trưa, có lẽ do tăng ca quá nhiều, đôi mắt vì thiếu ngủ của cô sưng lên thấy rõ. Du Nhậm vừa ngồi xuống đã bị Viên Huệ Phương - người đã chờ đợi vụ phá dỡ hơn mười năm - hỏi dồn dập: "Có phải càng trì hoãn ký thoả thuận, điều kiện sẽ càng tốt không?"

"Diện tích bồi thường bình quân đầu người sao lại giảm nhiều thế? Số tiền bồi thường có giảm theo không?"

"Nhà phát triển bất động sản có ăn chặn không?"

"Thể nào chính phủ cũng phải lên tiếng giúp chúng ta nhỉ?"

Du Nhậm bị hỏi mà ăn không ngon miệng, cô khẽ cười, đang định kiên nhẫn giải thích thì thấy Viên Liễu ra hiệu bằng mắt với mẹ, không cho mẹ hỏi nữa. Cô bé mang canh củ từ và xương sườn lên cho Du Nhậm: "Chị, món này là em học cách hầm theo mẹ em, bổ dưỡng lắm."

Du Nhậm nếm thử, nói: "Ngon." Nhìn sang Viên Liễu, cứ cảm thấy bắt đầu từ năm nay, khuôn mặt của đứa trẻ càng thêm vẻ tươi tắn của một thiếu nữ. Đôi mắt đen láy của cô bé cười: "Chị ơi, dạo này chị bận quá, hình như mặt gầy đi kìa."

Du Nhậm nói ai cũng bận, chiều nay chị còn phải đi dự cuộc họp hòa giải do thành phố tổ chức. Chợt nghĩ dạo này không hỏi nhiều về việc học của Viên Liễu, cô hỏi Viên Liễu: "Sắp lên lớp 9, em đã chuẩn bị trước kỳ thi tuyển sinh cấp ba chưa?"

Viên Liễu đỏ mặt, nói em chưa. Sở dĩ cô bé có thể giữ vững vị trí top 1 toàn khoá năm lớp 8 là vì trước đó đã học trước kỹ lưỡng, vẻ vang dĩ vãng đã thành thói quen, thành ra mất đi cảm giác khủng hoảng. Còn một điều Du Nhậm không biết rằng vì phải giúp mẹ kinh doanh quán ăn nên Viên Liễu không có nhiều thời gian chuẩn bị bài, từ 5 giờ sáng đến 9 giờ tối, ngoài việc học hành, cô bé còn đi chợ, rửa bát và giúp mẹ trông quán, thời gian học bị rút gọn lại chỉ còn hai tiếng trước khi đi ngủ.


Du Nhậm trầm ngâm một lát, nói rằng sắp lên lớp 9, Tiểu Liễu đừng chểnh mảng. Việc học cũng giống con thuyền chạy ngược dòng nước, phải tiến lên phía trước nếu không sẽ bị cuốn theo dòng chảy.

Viên Liễu gật đầu, nói em đã nhớ.

"Như bây giờ, những lúc buổi trưa không quá bận, em có thể tranh thủ thời gian làm bài tập và giải vài câu hỏi đúng không nào?" Hễ khi nói về việc học là Du Nhậm không thể phanh được, chợt thấy vẻ mặt Viên Liễu có vẻ khó xử, cô mới ngừng lại: "Có phải... quán đông khách quá không?"

"Không đông, nhiều khi Tiểu Hải sẽ tới giúp." Viên Liễu nói, chị yên tâm, em sẽ không chểnh mảng học hành.

1 giờ trưa, Du Nhậm ăn xong thanh toán như thường lệ, trước đây Viên Huệ Phương nói không cần, nhưng Du Nhậm nói, nếu cô làm thế thì sau này cháu sẽ không đến nữa. Thế là quy tắc này được thực thi.

Sau khi tiễn Du Nhậm đi, Viên Liễu lại tranh thủ rửa những chiếc bát chất đống trong bồn rửa phía sau bếp - cô không nỡ để Viên Huệ Phương đang đau lưng phải lao lực nhiều.

Rửa đến 1h30 chiều, Viên Liễu cởi tạp dề, khoác cặp rồi lên xe đạp gọi Túc Hải, hai cô bé cùng nhau đạp xe đến trường Thực nghiệm. Xe đạp của Túc Hải không còn dễ bị nổ lốp nữa, vì cô đã giảm được 10kg.

Viên Liễu vừa đạp xe vừa nhẩm đọc vẫn công thức và từ vựng trong đầu, phân tâm nghe Túc Hải lải nhải: "Hoại Phong Niên khuyên mình học đấm bốc, nói bộ môn này giúp rèn luyện toàn bộ cơ thể giảm mỡ tốt hơn. Cuối tuần này mình chuẩn bị đi học một buổi." Vì điều kiện gia đình khá tốt nên Mao Tín Hà luôn ủng hộ sở thích của Túc Hải.

Viên Liễu thấy hơi lo lắng sau những gì Du Nhậm vừa nói trưa nay, chỉ "ừm ừm" qua loa, tiếp tục nhẩm đọc từ mới.

Túc Hải liếc nhìn qua: "Tiểu Liễu, mình nói chuyện với cậu, cậu có nghe thấy không?"

Tất nhiên Viên Liễu không nghe thấy, xe cô phi nhanh hơn, bỏ lại Túc Hải ở phía sau. Túc Hải thở dài: "Ai cũng như ai, đều thích học tập." Hoại Phong Niên, Du Nhậm, Viên Liễu và cả chị tiến sĩ đều là những người điên vì học, xét từ khía cạnh này, chỉ có Bạch Mão Sinh là giống mình.


Khi Hoại Phong Niên nói: "Học hành khiến con người minh trí, khiến nội tâm khoáng đạt", cũng chỉ có Bạch Mão Sinh mới cãi lại một câu khiến Túc Hải tâm tính khoan hòa, thân thể thảnh thơi: "Ai bảo? Hát kịch cũng có thể." Cắt tóc càng có thể, lúc đó Túc Hải xét lại như vậy.

Hai cô gái đỗ xe cùng nhau, Viên Liễu mặc đồng phục học sinh nghiêm chỉnh, Túc Hải cởi khoá áo đồng phục, lộ ra chiếc áo sơ mi họa tiết da báo bên trong. Những giáo viên không biết sẽ tưởng cô bé mặc trộm đồ của mẹ, nhưng Túc Hải có hệ thống thẩm mỹ trưởng thành riêng:

"Đây là áo em tự mua, cô ơi, trường Thực nghiệm chúng ta liên lục cảnh cáo học sinh không được uốn tóc, em bị coi là nhân vật cá biệt và cũng bị nhắc nhở nhiều lần, nhưng em đã duỗi tóc rồi mà? Nhưng kiểu tóc đơn giản càng phải kết hợp với một chiếc áo lộng lẫy." Nói đến đây, Túc Hải cũng không quên giấu đi bộ móng tay ra sau lưng.

Hai cô gái đi lại trong trường rất bắt mắt, vì có tin đồn truyền từ trường Nhân tài đến rằng có hai nữ sinh trường Thực nghiệm chặn ở cổng trường dạy một bài học cho một cậu học sinh, một trong hai người trông cực kỳ cao, cực kỳ to lớn, thế là không cần đoán người còn lại là ai nữa, hiển nhiên là Viên Liễu và Túc Hải - đôi bạn như hình với bóng.

Lên bậc thang, Viên Liễu vấp chân vì trong đầu vẫn đang nghĩ đến việc học, may mà có Túc Hải đỡ: "Này, mắt với chả mũi, đang suy nghĩ gì vậy?"

Viên Liễu ngượng ngùng đáp: "Trưa nay chị Du Nhậm nói mình học hành chểnh mảng."

Du Nhậm, Du Nhậm, Tiểu Liễu à, sao mình cảm thấy chị Du Nhậm cứ như trời của cậu thế? Trong cuộc sống của cậu không còn ai khác hay việc gì khác sao? Túc Hải nói, đến cả các fan theo đuổi idol cũng không lâu dài như cậu.

"Ừ... có lẽ là do mình không có nhiều bạn. Trừ cậu ra, chỉ còn có chị Du Nhậm và những người bạn của chị ấy." Khuôn mặt của Viên Liễu thoáng đỏ bừng, cô nói nhanh lên, sắp chuông vào lớp.

Thế là hai người sải một bước hết ba bậc thang chạy lên tầng, yên vị ngồi vào chỗ trước khi chuông reo. Túc Hải cởi đồng phục ra cho mát, ngồi ở hàng cuối cùng qua quýt lau bàn chuẩn bị đánh một giấc ngủ trưa, Viên Liễu phải kiềm chế thở dốc gọi: "Ngồi dậy".

Buổi chiều bốn tiết học, Túc Hải bị hai giáo viên ném phấn, bị một giáo viên vỗ bàn ngăn cô ngủ. Viên Liễu không hề bị phân tâm, giờ ra chơi còn viết tin mới chiếm 1/3 bảng đen, trước tiết học cuối cùng được cô giáo chủ nhiệm gọi ra dặn dò công việc đăng ký dự thi môn Vật lý trung học cơ sở toàn thành phố.


Túc Hải phân chia giấc ngủ tính theo nửa tiết, nếu gặp phải một số giáo viên "vô lương tâm" đột nhiên lớn tiếng giữa chừng hoặc khi bộ micro trợ giảng của họ phát ra âm thanh "bíp" chói tai, Túc Hải sẽ giật mình tỉnh dậy. Còn Viên Liễu chia thời gian tính theo phút, sau giờ học, cô tính sẽ mất 15 phút dọn dẹp khu vực trực nhật, trên đường về lớp gặp giáo viên tiếng Trung vừa tan làm: "Viên Liễu à, gần đây em gầy đi nhiều quá, em có biết không? Nhớ phải ăn uống đầy đủ, đừng kén ăn đấy nhé."

Các thầy cô rất thích cô gái điềm đạm và đáng yêu này, nghe nói cô bé chỉ có mẹ, hàng ngày giúp đỡ mẹ ở cửa hàng, các thầy cô càng thêm thương, thường có nhiều giáo viên nữ mang ít đồ ăn nhẹ cho Viên Liễu động viên cô bé.

"Cám ơn cô Ngô, tối nay về nhà em sẽ ăn thêm một bát!" Viên Liễu khoe cơ tay khiến cô giáo bật cười, vỗ vai cô học trò: "Cố lên."

Túc Hải đã đợi Viên Liễu cạnh xe đạp rất lâu, vừa ngồi lên đã nói: "Trên đường về đừng lẩm bẩm công thức hay từ vựng nữa, cậu phải nghe mình nói chuyện." Cô nói Tiểu Liễu, cậu có biết bây giờ mình muốn nói chuyện với cậu đều phải thừa lúc cậu rửa bát và nhặt rau không? Cậu có còn là bạn thân của mình không? Cậu có biết mình có phiền não không? Mình có thông tin muốn chia sẻ, cậu có hiểu không?

Viên Liễu hỏi, cậu có điều gì phiền não mà mình không rõ? Trước giờ chỉ có ba chuyện: Gia đình, cân nặng và tình yêu. Không phải mẹ cậu nộp đơn ly hôn rồi sao? Phải xem luật sư, chuẩn bị cho cuộc chiến trường kỳ. Không phải cậu đã giảm được 10kg sao? Tiểu Hải, mặt cậu đã nhỏ đi nhiều, mắt cũng trông to hơn. Còn tình yêu hả, không phải cậu nói không còn phát cuồng vì tình yêu nữa sao?

Viên Liễu thấy hôm trước Túc Hải đã cập nhập trạng thái: "Hông còn ngu si vì iu." Túc Hải không còn muốn chuyện hẹn hò trên mạng nữa, dạo này cứ luôn nói anh Jack ở tiệm cắt tóc đầu đường rất đẹp trai, mới 17 tuổi.

"Hừ, đều không phải!" Túc Hải liếc Tiểu Liễu đi cùng: "Là về chị Du Nhậm của cậu."

"Có điều gì về chị Du Nhậm mà mình không biết?" Viên Liễu cười, nhìn biểu cảm đắc chí như bà cô nhiều chuyện của Túc Hải: "Cậu mua kem cho mình thì mình nói."

Vẫn ăn à? Nói là ăn kiêng một năm cơ mà? Đến cả đùi gà mẹ mình chiên cậu cũng không ăn da nữa, rau cũng phải vẩy sạch nước. Viên Liễu đang lái xe thì thấy Túc Hải đột nhiên dừng lại ở phía sau, cô phanh xe, quay đầu lại thấy vẻ mặt tủi thân của bạn thân, biết bạn mình đang thèm ăn lắm rồi: "Sao mình lại phải mua chứ!"

"Cậu mời mình đi ăn thuộc phạm trù xây dựng mối quan hệ giữa người với người, đành vậy thôi, giống như hành động đưa nhau điếu thuốc của những ông con trai khi tụ họp, chỉ như thế mình mới không có áp lực khi ăn!" Túc Hải nói thế cậu có mời không? Thông tin chấn động lắm đấy, cậu không muốn nghe sao?

Không nghe, chắc chắn cậu chỉ tung tin vịt thôi. Viên Liễu tiếp tục đạp xe về nhà.

"Đâu có! Để mình nói thẳng vậy. Mình nghi ngờ chị Du Nhậm và Bạch Mão Sinh gian díu mập mờ!"

"Há!" Viên Liễu ngã xuống cùng chiếc xe đạp, bắp chân còn bị trục bánh xe đè lên rách vài vết đỏ, cô rên rỉ kêu lên, đôi mắt to không thể tin được nhìn Túc Hải: "Cậu nói bừa chứ gì? Làm sao có thể?"


Túc Hải chạy tới đỡ bạn mình dậy, một tay nâng ghi-đông xe đạp lên: "Mình đã nhịn không nói suốt một đêm và một ngày kìa. Thấy cậu cứ lạnh nhạt với mình như thế, hừ, mình quyết nhịn đến cùng luôn."

"Đừng, đừng, có gì từ từ nói." Viên Liễu mặc kệ chân đau, kéo Túc Hải đỗ xe trước cửa hàng McDonalds, hai cô gái ngồi cạnh chú McDonalds liếm kem, nói chính xác hơn là Viên Liễu nhìn Túc Hải ăn hai cây kem, Túc Hải áy náy, đưa cho Viên Liễu: "Không ăn thật à?"

"Mình không ăn, cậu mau nói đi." Viên Liễu giục: "Mau lên, mình còn phải về nhà giúp mẹ dọn bàn thu tiền." Viên Liễu vừa nói vừa phủi bụi trên chân.

"Tối hôm qua, mình đi ngắm anh Jack học việc ở tiệm cắt tóc đầu đường thì thấy chị Du Nhậm lên xe của Bạch Mão Sinh, bên trong còn có Tiểu Tiểu, cái này không quan trọng. Tiểu Tiểu ngồi ghế sau, chị Du Nhậm ngồi ghế trước, sau đó chị ấy khóc trong vòng tay của Bạch Mão Sinh." Túc Hải học kém nên vẫn giữ được thị lực tốt. Cô tin chắc rằng những điều mình thấy hoàn toàn chính xác: "Bạch Mão Sinh còn lau nước mắt cho chị Du Nhậm, lại còn xoa đầu chị ấy. Hai người ôm nhau chặt lắm!"

Chính là gian díu mập mờ chứ còn gì? Viên Liễu, cậu và mình sẽ không đời nào ôm nhau như thế đúng không? Hay là chúng ta thử xem sao? Túc Hải nói xong liền vươn tay ôm lấy Viên Liễu, bị bạn thân đẩy ra: "Thôi đi."

"Đúng không? Cậu cũng thấy kỳ kỳ nhỉ?" Túc Hải lại liếm kem: "Đây là thời đại nào chứ? Có điều gì chúng ta còn thưa thấy? Lần trước đến quán net mình còn xem Ai no Kusabi*, ây dà, tiếc là bị làm mờ." Túc Hải nói liên hồi, thấy Viên Liễu thẫn người ra, bèn đẩy bạn mình: "Alo?"

*Ai no Kusabi: Là một bộ anime Nhật thể loại yaoi.

Alo alo?

Viên Liễu hoàn hồn, ngơ ngác nhìn Túc Hải: "Tiểu Hải, chuyện này tuyệt đối đừng nói cho ai biết, chỉ có cậu biết mình biết."

Túc Hải nói đương nhiên, các chị ấy là bạn tốt của chúng ta. Bạch Mão Sinh còn đưa chúng ta đi ăn buffet nhiều lần, à, lần sau ăn Papa Johns đi.

Nhưng Viên Liễu cứ ngồi bất động ở đó, chỉ thấy đôi mắt cô bạn đang rưng rưng, Túc Hải nhìn bạn thân: "Alo? Có nghe thấy không?"

Nghe thấy. Viên Liễu trả lời: "Mình đang tìm chuỗi bằng chứng."

......


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi